Nếu Anh Là Ác Quỷ, Em Nguyện Sa Ngã

Chương 11

/484



Ông còn nói  “Mẹ con tuy miệng nghiêm khắc với con, nhưng thực ra là vì tốt cho con, sau này con làm cha mẹ sẽ hiểụ Tất nhiên đôi khi cách nói của bà ấy cũng chưa hay, bố sẽ nhắc bà ấy. Con đừng lúc nào cũng cãi lại, người trong nhà phải biết nhường nhịn lẫn nhaụ”

Tôi đáp  “Vâng…”

Ngoài chuyện thiên vị chị, thật ra mẹ cũng chưa từng làm gì quá đáng với tôi. Không giận thì thôi, chứ cứ giận mãi cũng mệt.

Bố vỗ vai tôi, vừa định dắt tôi qua đường thì một chiếc xe bất ngờ dừng lại bên cạnh.

Cửa kính xe hạ xuống, Cư Diên ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn chúng tôi  “Chú, Liên Hạ.”

Vừa nhìn thấy là anh ta, tôi lập tức nép sát sau lưng bố.

Không được, tôi hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt Cư Diên.

Bố nhận ra tôi đang né tránh, còn tưởng tôi ngại người lạ nên không để tâm, ngạc nhiên hỏi Cư Diên  “Ây, sao cháu lại ở đây, quên đồ ở nhà ư?”

Cư Diên đáp  “Không, cháu làm việc ở gần đây. Liên Hạ đang đi học sao? Hay để cháu đưa em ấy đi.”

Bố tôi  “Không cần đâu, trường ngay gần đây, đi bộ vài phút là tới, cháu cứ làm việc của mình đi.”

Xe của anh ta đang chắn đường, phía sau đã có tài xế bực bội bóp còi.

Trong tiếng còi inh ỏi, Cư Diên chẳng hề có ý nhích xe, chỉ bình thản nhìn bố tôi  “Không sao đâu chú, tiện đường mà.”

Thấy anh ta kiên quyết như vậy, bố tôi liền mở cửa sau  “Vậy thì phiền cháu nhé.”

Ông đặt túi của tôi lên ghế, ra hiệu  “Để anh Cư Diên đưa con đi.”

Tôi thật sự không muốn lên xe của Cư Diên.

Nhưng bên cạnh còn có bố đứng đó, phía sau thì tiếng còi inh ỏi giục giã, tôi đành cắn răng bước lên.

Xe khởi động, tôi miễn cưỡng gọi một tiếng  “Anh Cư Diên.”

Cư Diên đáp lại một câu, trong xe nhanh chóng rơi vào im lặng.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu mong sao nhanh chóng đến trường.

Nhưng xe lại không chạy theo tuyến đường đến trường mà rẽ qua trục đường chính.

Tôi hơi căng thẳng  “Anh Cư Diên, anh đi nhầm đường rồi, trường em ở đằng sau…”

Anh ta không quay đầu  “Anh biết. Nhưng phiền em chút Liên Hạ, đi cùng anh làm việc này.”

Tôi nuốt khan, nắm chặt chiếc điện thoại trong túi  “Em… em không đi được đâu, việc của anh thì em giúp gì được.”

Anh ta lại nói  “Chỉ có em mới giúp được.”

“…Anh định làm gì?”

“Anh đã mua nhà tân hôn, nhưng chưa nói với Liên Huân. Anh muốn sau khi trang trí xong mới cho cô ấy một bất ngờ. Hôm nay đi chọn rèm cửa, anh lại không biết cô ấy thích màu gì nên muốn nhờ em chọn giúp.”

Nghe xong, tôi mới hơi thả lỏng  “Ra là vậy.”

Có điều trong lòng tôi không khỏi nghĩ  Ý tưởng tạo bất ngờ rất hay, nhưng sắp cưới đến nơi rồi mà vẫn không biết chị tôi thích màu gì, đúng là vấn đề lớn.

Cư Diên đưa tôi đến một cửa hàng rèm cửa ở khu trung tâm.

Vừa bước vào cửa liền có nhân viên mặc sườn xám bó eo kiểu truyền thống, mỉm cười tiếp đón chúng tôi.

Tôi đảo mắt một vòng, đây là cửa hàng bán rèm nhưng được trang trí như cung điện Louvre, từ trải thảm, treo tranh, trần nhà vẽ hoa văn, tới ánh đèn sáng nhưng không chói chiếu lên những tấm vải xung quanh, thêu thùa và hoa văn đều rất lấp lánh.

Tôi lén nhìn bảng giá tấm rèm gần nhất  580.

Xem kỹ hai lần, không thấy dấu thập phân.

Nếu là 580/1 cuộn thì cũng chấp nhận được, nhưng mà... phía sau có hai ký hiệu, tôi nheo mắt đọc  “/m”?




/484

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status