Một tấm vải trơn không hoa văn gì mà 580/1 mét?
Sao không đi ăn cướp luôn đi
Có khoảnh khắc tôi thật sự muốn kéo Cư Diên ra ngoài nói “Chỗ này chém giá đó anh ”
Nhưng nghĩ lại, anh ta mua cho chị tôi chứ đâu phải cho tôi, lỡ anh ta muốn sắm đồ xịn cho chị tôi thì với số tiền này chắc cũng chẳng đáng là bao. Nếu tôi mà nói đắt, chẳng khác nào đang ám chỉ chị mình không xứng với những thứ này.
Thôi, im lặng thì hơn, tiền cũng chẳng phải của tôi, xót cái gì.
Nhân viên thấy phản ứng của tôi cũng không tỏ vẻ khinh thường, chỉ nhẹ nhàng cười “Hai vị thật là xứng đôi, hôm nay đến là để chọn rèm cho nhà tân hôn sau này sao?”
Tôi lập tức giải thích “Không phải, đây là bạn trai của chị em. Anh ấy đang giấu chị em chuyện sửa sang nhà mới, em chỉ đến chọn giúp rèm cửa thôi.”
Chị nhân viên vẫn giữ nụ cười “Thì ra vậy, chắc chị em cũng xinh đẹp như em nhỉ. Có người bạn trai và em gái quan tâm thế này, chị em chắc chắn rất hạnh phúc. Nếu muốn chọn họa tiết và màu sắc, xin mời lên tầng hai nhé.”
Wow, thái độ này không khiến người khác thấy gượng gạo chút nào, chuyên nghiệp thật.
Rèm cửa ở đây đắt quá, lẽ ra phải chọn kỹ, nhưng vừa lên tầng hai tôi đã để mắt đến một mẫu màu lam aquamarine gam nhạt, trong trẻo và rất đẹp.
Chị tôi vốn không ham vật chất, gu màu sắc cũng không rõ rệt, quần áo trong tủ đa phần là đen trắng xám, nhưng một vài món đồ nhỏ thì màu xanh.
Hơn nữa, aquamarine còn là đá sinh nhật của chị, chọn màu xanh chắc sẽ không sai.
Cư Diên thấy tôi chọn xong cũng không có ý kiến, lập tức đặt mua.
Đặt cọc xong, chị nhân viên nói ba ngày nữa sẽ hoàn thành và đến nhà lắp đặt.
Hai bên đều nhanh gọn, nhưng tôi đứng bên bắt đầu thấy lo lắng rồi...
Nhỡ chị tôi không thích màu đó… rèm này, có còn trả lại được không...
Tôi đem nỗi lo lắng của mình nói với Cư Diên, mà anh ta nghe xong lại thản nhiên cười “Em thấy đẹp là được."
Trời ơi, câu này khiến người ta nghe vừa như ngồi trên đống lửa, vừa thụ sủng nhược kinh .
Thụ sủng nhược kinh Được sủng ái mà lo sợ.
Bộ rèm hơn chục vạn, nếu chọn sai, mẹ chắc chắn sẽ giết tôi
Nhưng sự tin tưởng của Cư Diên lại khiến tôi thấy dễ chịu phần nào, nhìn anh cũng thuận mắt hơn hẳn.
Cư Diên quan tâm chị tôi như thế, lại sẵn sàng bỏ tiền vì chị, sau này họ kết hôn rồi thì cũng là người một nhà với tôi. Tôi hà tất gì vì một giấc mơ hoang đường mà phòng bị anh như phòng trộm?
Đúng, thật quá bất công cho người ta.
Lên xe, Cư Diên lấy từ ngăn để đồ ra một cái túi đưa tôi
“Quà Giáng Sinh, hôm qua quên đưa cho em.”
Trên túi in logo của một thương hiệu trang sức nổi tiếng.
Tôi mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng vàng trơn mảnh, còn gắn thêm hai chiếc lục lạc nhỏ.
Tuy không sánh bằng sợi dây chuyền thiên nữ của mẹ tôi, nhưng giá vàng giờ đắt đỏ như vậy, chiếc vòng này đối với tôi tuyệt đối là một món quà lớn.
Chỉ là vòng nhìn hơi rộng.
Nhớ lại hôm qua khi mọi người đều được nhận quà, tôi cũng hơi giận vì sao ai cũng có mà chỉ tôi là không.
Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, hơn nữa Cư Diên không phải không mua cho tôi, mà chỉ là anh quên đưa mà thôi.
|
/484
|

