Tôi cúi đầu gặm chân giò, mặc kệ tiếng lải nhải của bà.
Bà ấy đối xử với tôi và chị khác nhau một trời một vực, nói không buồn là giả.
Nhiều lúc tôi còn nghi bà không phải mẹ ruột của tôi.
Nhưng chuyện này tôi không dám hỏi. Vì trước đây tôi đã hỏi rồi.
Đó là hồi tôi học cấp hai, mẹ dẫn chị đi mua váy mới, còn đưa váy cũ cho tôi. Tôi tức quá, khóc nói bà ấy là mẹ kế.
Bà ấy nghe xong thì nước mắt đầm đìa, còn khóc dữ hơn cả tôi.
Mẹ mắng tôi là đồ vong ân, nói mình cực khổ nuôi tôi khôn lớn, bỏ lỡ thăng chức, hao phí thanh xuân, vậy mà tôi lại không biết cảm ơn, còn bảo bà là mẹ kế. Nếu tôi thấy bà xấu, thì để bố tôi tìm cho tôi một người mẹ khác.
Bố cũng mắng tôi, bảo tôi làm mẹ buồn.
Đó là lần duy nhất bố nghiêm khắc với tôi. Sau đó tuy ông có dẫn tôi đi mua một chiếc váy mới, nhưng từ ấy tôi chẳng còn hứng thú với quần áo mới nữa, dù có nghi ngờ cũng không dám nói mẹ là mẹ kế.
Ăn xong rửa bát, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ vào trường tự học buổi chiềụ
Vì trời quá lạnh, tuần sau tôi vẫn sẽ ở lại ký túc xá, như vậy buổi sáng sẽ tiết kiệm được thời gian đi lại, có thể ngủ thêm một chút.
Bố vừa giúp tôi xếp quần áo cho tuần sau, vừa dặn “Ở trường nhất định phải ăn uống đầy đủ, đừng để mình đói. Nếu ở trường không có món con muốn ăn thì gọi điện cho bố, bố sẽ mang tới. Trời trở lạnh rồi, mang thêm một bộ đồ giữ nhiệt nhé? Đừng quên mang theo túi sưởi tay…”
Ông còn định nhét thêm một cái chăn vào ba lô, tôi vội kéo khóa túi lại “Được rồi bố Đừng nhét nữa, nhiều thế này con không mang nổi đâụ Bố cho con ít đồ ăn vặt là được.”
Bố tôi cười “Bố chuẩn bị sẵn rồi, để ở trên ghế sofa, lát con đi thì mang theo.”
Nhân lúc mẹ không có ở đây, tôi ghé sát nói nhỏ “Bố cho con thêm ít tiền tiêu vặt nữa nha.”
Bố cười, lấy điện thoại gửi cho tôi một bao lì xì “Năm mươi tệ đủ không?”
Tôi nhận ngay như gà mổ thóc “Quá đủ Cảm ơn Daddy ”
Tuy thẻ cơm ở trường đã nạp đầy tiền, nhưng con gái mà, thỉnh thoảng vẫn muốn mua mấy thứ như kẹp tóc, tạp chí, tiểu thuyết. Hoặc sau khi tan học tối, nhà ăn đóng cửa rồi mà lại muốn đi ăn khuya với bạn bè, trong tay không thể không có chút tiền mặt.
Trường cách nhà tôi chỉ hai khu dân cư, bố định xách túi đưa tôi đi, nhưng tôi từ chối “Có chút đồ thế này con tự xách được. Bố còn phải rán đồ mang sang nhà Yến Lạc mà, đừng quên.”
Bố “Yên tâm, không quên đâụ Gà và tôm ướp sẵn trong tủ lạnh rồi, lát nữa về rán cũng được. Sau này con vào đại học, đi làm rồi, bố gặp con lại càng ít, chỉ có bây giờ là còn được nói chuyện với con nhiều hơn một chút.”
Nghe vậy, ngực tôi chợt nhói lên “Con biết rồi."
Hai bố con tôi đi ra cửa, mẹ cũng bước ra tiễn, đưa túi đồ ăn vặt cho bố tôi, vẫn câu nói muôn thuở dành cho tôi “Vào trường nhớ học cho tốt.”
“Vâng, con đi đây.”
Mẹ chỉ hờ hững phất tay.
Xuống lầu, bố bắt đầu khuyên nhủ.
Ông nhìn ra tôi vẫn còn để bụng chuyện với mẹ, liền kiên nhẫn nói rằng bao năm qua mẹ nuôi tôi và chị cũng rất vất vả, việc nhà chất chồng, lại đang trong thời kỳ mãn kinh nên tính tình khó tránh khỏi nóng nảy.
|
/484
|

