“Thứ phu nhân cầm trên tay đừng nói lại là thỏa thuận ly hôn nữa đấy nhé?”
Lại?
Lê Thiển ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu “Vậy hôm qua anh ta thực sự đã nhận được thỏa thuận ly hôn phải không?”
Lâm Bình hắng giọng “Phu nhân, sau khi Cố tổng nhận được tài liệu của Lê thị thì tâm trạng không được tốt cho lắm, vậy nên…”
Lê Thiển không ngốc, đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời anh ta, liền cúi đầu nhìn tập tài liệu trong lòng, khẽ nói “Yên tâm đi, bên trong không phải thỏa thuận ly hôn.”
Lâm Bình nghe vậy liền cười “Vậy thì tốt quá, phu nhân, vì muốn hôm nay có thể cùng phu nhân ra biển mà Cố tổng đã đặc biệt tăng ca họp hành và xử lý một số việc quan trọng, chỉ để làm phu nhân vui thôi đấy. Trong lòng Cố tổng vẫn luôn có phu nhân.”
Tuy Lâm Bình là cố ý nói như vậy, nhưng dù sao tâm trạng sếp tốt thì cấp dưới mới có thể sống tốt.
Có điều thực ra anh ta cũng nghĩ thế, nếu thực sự không để tâm chút nào thì cần gì phải đặc biệt dành thời gian?
Trong lòng Lê Thiển dậy sóng, quay đầu nhìn ra cửa sổ “Vậy sao?”
Lâm Bình nghĩ đến những bất ngờ mình sắp xếp, đặc biệt khẳng định “Đương nhiên ”
Một tiếng sau hai người mới đến bãi biển.
Trong lòng Lê Thiển đang nghĩ ngợi chuyện khác nên không chú ý đến chiếc thuyền cô lên có gì đặc biệt.
Càng không chú ý Lâm Bình đã gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Thuyền rất lớn cũng rất sang trọng, cô bước vào khoang thuyền, âm nhạc du dương liền vang lên.
Nhìn theo tiếng nhạc, Lê Thiển thấy một band nhạc mà cô không thích đang biểu diễn.
“Chào buổi trưa Cố phu nhân, mời đi theo tôi, Cố tổng đang đợi cô.”
Lê Thiển siết chặt tập tài liệu trên tay, thu lại ánh mắt, khẽ gật đầụ
Cô theo sự dẫn dắt của thủy thủ đến nhà hàng, nơi này rõ ràng được người ta đặc biệt bày trí, vì vậy trong chốc lát cô không khỏi ngẩn người.
Từ lúc cô bước vào, Cố Đình Sâm đã dán ánh mắt lên người cô, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, biểu cảm lơ đễnh, càng giống như vì được sủng ái mà kinh ngạc.
Vốn còn cảm thấy phô trương, Cố Đình Sâm nhướng mày, xem ra vị Cố phu nhân này của anh cũng khá thích, thích đến mức ngẩn người cơ mà.
Vì vậy anh liền đứng dậy đi về phía cô.
“Thích không?”
Lê Thiển chớp mắt mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh “Anh…”
Cố Đình Sâm trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút lười biếng tùy hứng.
“Ừm, chuẩn bị cho em, hài lòng không?”
Lê Thiển chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, là loại tình cảm mà cô không thể khống chế được.
Trái tim cô dường như đang nói với cô, cô yêu anh, chưa từng thay đổi.
Nhưng càng như vậy, Lê Thiển càng rõ ràng, người đàn ông trước mắt này không yêu cô.
Bây giờ anh muốn dỗ dành cô, thậm chí dành thời gian bên cô chỉ vì anh cho rằng cô đang giận dỗi với anh.
Lê Thiển hít sâu một hơi, khẽ nói “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Đình Sâm lại nắm tay cô dẫn đến bàn ăn ngồi xuống, hai tay đặt lên vai cô, thấp giọng hỏi.
“Muốn nói gì?”
Lê Thiển nhìn anh quay sang ngồi xuống phía đối diện, trong chốc lát không biết nên mở lời thế nào, tâm trạng cô lúc này quả thật có hơi hỗn loạn.
Cô không thể phủ nhận, trái tim cô lại bị anh làm cho loạn nhịp.
Cố Đình Sâm thấy cô không nói ra được, khóe miệng nhếch lên “Không muốn nói thì ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.”
Lúc này Lê Thiển mới chú ý đến đồ ăn trên bàn, nhưng khi cô lướt qua món xôi xoài, ánh mắt cô liền dừng lại.
Cố Đình Sâm thấy cô nhìn đĩa xôi xoài tưởng cô thích, liền tự tay bưng lên đặt ở vị trí gần cô hơn.
“Cũng thích ăn món này à?”
Lê Thiển cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, nhưng hai tay dưới bàn đã âm thầm nắm chặt.
Thích? Không, cô cực kỳ ghét.
Chỉ vì lúc nhỏ cô ăn xoài suýt dị ứng đến chết, vậy nên cô luôn tránh xa xoài.
Còn nữa, cũng thích ăn là chỉ ai?
Có ai thích ăn ư? Chắc chắn không phải cô.
Tâm trạng vốn rối bời lại dần lắng xuống vì đĩa xôi xoài này, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy mình thật nực cười, chỉ vì hành động hôm nay của anh mà lại sinh ra ảo tưởng, tự mình hiểu lầm.
Lê Thiển không nhìn nữa mà thu ánh mắt lại, trực tiếp đưa tập tài liệu trên tay qua.
“Đây là thứ tôi thức cả đêm tổng hợp ra, anh xem có thiếu sót hay không đúng chỗ nào không.”
Cố Đình Sâm liếc nhìn tập tài liệu cô đưa qua, ánh mắt dịu dàng lập tức giảm bớt.
“Em lại muốn chọc giận tôi?”
/1760
|