Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 10

/1760


Lê Thiển khẽ mím môi, lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh  “Cố Đình Sâm, anh có thể xem trước rồi hẵng nói.”

Cố Đình Sâm nheo mắt nhìn cô  “Tôi vẫn thích em gọi tôi là chồng hơn.”

Lê Thiển hơi lảng tránh ánh mắt, ngay sau đó tập tài liệu trên tay đã bị anh lấy đi.

Nhưng khi Cố Đình Sâm nhìn ra bên trong là thứ gì, nhiệt độ trong mắt anh lập tức nguội lạnh.

Anh giơ tay lên, giọng điệu không nóng không lạnh  “Em thức cả đêm là để làm thứ này?”

Lê Thiển gật đầu  “Phải, tôi đã tính toán rất lâu, anh nói đúng, lúc đó đúng là tôi chủ động muốn lấy anh, bây giờ lại là tôi muốn ly hôn, những thứ nợ anh tôi đương nhiên phải liệt kê ra, nếu anh cảm thấy không vấn đề gì, tôi có thể hứa thậm chí ký một bản cam kết cũng được, tiền mấy năm nay anh đầu tư vào Lê thị, sau này tôi sẽ từ từ trả lại cho anh…”

Cố Đình Sâm ném thứ đó xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng, tâm trạng tốt lúc nãy gần như tiêu tan ngay lập tức.

“Em định thanh toán sạch sẽ với tôi để đổi lấy thân phận tự do của mình?”

Lê Thiển nghĩ nên là thân phận tự do của anh mới đúng, nhưng chuyện này không quan trọng.

“Được không?”

“Ha ” Cố Đình Sâm đột nhiên khẽ cười lạnh, sau đó từ ghế đứng dậy đi đến bên thuyền nhìn mặt biển lấp lánh.

Lê Thiển nhìn dáng vẻ cao ráo của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Nhưng trong sự im lặng quỷ dị này, nỗi bất an lại đạt đến đỉnh điểm.

“Em qua đây.”

Lê Thiển không nhúc nhích, vì cô không dám đi qua vào lúc này.

Cố Đình Sâm nghiêng người nhìn cô, nhìn thấu sự lo lắng trong cô, cười khẽ  “Sợ gì? Chẳng phải em dũng cảm lắm sao?”

Thế mà dám muốn cắt đứt với anh thêm lần nữa.

Nhưng anh càng như vậy, Lê Thiển càng bất an, cô không khỏi siết chặt ngón tay.

Cố Đình Sâm vẫy vẫy tay, thấp giọng  “Lại đây, chẳng phải em muốn thanh toán với tôi sao, vậy hôm nay chúng ta sẽ tính toán cho rõ ràng.”

Lê Thiển chỉ có thể đứng dậy đi qua, vừa định dừng lại cách anh một mét thì đã bị anh kéo tay đè lên cửa sổ.

Cô cực kỳ bất an, vì vậy chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Đình Sâm cúi mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi mày thanh tú của cô, khẽ cười.

“Hôm nay trang điểm à?”

Toàn thân Lê Thiển không khỏi căng thẳng.

Cố Đình Sâm dùng ngón tay xoa qua đôi mày cô, như than thở  “Sao lại không nghe lời vậy?”

Nhưng ngay sau đó Lê Thiển đã bị anh xoay người lại, cô đành dùng lòng bàn tay chống lên cửa kính.

“Anh định làm gì?” Nghe kỹ giọng cô còn có chút run rẩy.

“Đương nhiên là tính sổ, em nghĩ tôi định làm gì với em, đè em ở đây?”

Lê Thiển bị câu nói thẳng thừng của anh chọc đến mức xấu hổ phẫn nộ  “Cố Đình Sâm ”

Cố Đình Sâm dùng ngón tay dài thon thả lướt nhẹ qua khóe miệng cô, từ từ di chuyển xuống dưới.

Xương quai xanh, vai, ngực…

Cảm nhận cơ thể cô không ngừng run rẩy, anh khẽ cười một tiếng, cuối cùng dừng lại ở eo cô, xoay vài vòng rồi đến vùng bụng dưới.

Đầu ngón tay chạm nhẹ, toát lên vẻ phóng đãng.

Môi anh cọ xát qua môi cô, thấp giọng nói.

“Đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy, tôi không thích, quên nhanh vậy sao?”

Nhìn khuôn mặt anh áp sát, thanh tú đẹp trai, nhưng hôm nay Lê Thiển mới phát hiện ra Cố Đình Sâm của thế gia trăm năm cũng có mặt phóng túng như vậy.

“Anh, anh đừng như vậy, có gì thì cứ từ từ nói chuyện.”

Cố Đình Sâm nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú không còn nét lạnh lùng băng giá mà hơi âm trầm.

“Được, vậy hãy tính toán ba năm nay ngoại trừ khoản đầu tư vào Lê thị, Lê thị mượn thế lực của tôi thì tạm thời không bàn đến, tôi nuôi em ba năm, em ăn mặc dùng, bao gồm cả bên chỗ bệnh viện, khoản này sao em không tính cho rõ ràng luôn?”

Sắc mặt Lê Thiển đột nhiên trở nên tái nhợt, nhưng cô vẫn mở miệng.

“Đúng, khoản này tôi thực sự không tính vào, chúng ta kết hôn ba năm, lẽ nào vị Cố phu nhân này của anh không làm anh hài lòng sao?”

Cố Đình Sâm cười  “Vậy em muốn nói những thứ này đều là em nên có được?”

Lê Thiển vốn không muốn trơ trẽn như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu  “Lẽ nào không nên sao?”

Ba năm qua, cô hạ mình quỳ gối, cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm anh không vui.

Khi anh cần cô, cô phải ngoan ngoãn, khi không cần, cô phải yên lặng như không khí, Cố phu nhân nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng thực ra chỉ là thú cưng mà anh muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi mà thôi.

Sắc mặt của Cố Đình Sâm đã có thể coi là u ám, Lê Thiển chưa từng thấy anh có biểu cảm như vậy, nhất thời cảm thấy hơi bất an.


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status