“Phu nhân, tiên sinh đi rồi ư? Cô không sao chứ?”
Lê Thiển lắc đầu nhìn ánh mắt quan tâm của má Trương, nhưng dù thế nào cô cũng không thể cười nổi.
“Con không sao.”
Cô xoay người lên lầu, Cố Đình Sâm cảm thấy cô đang giận dỗi, không sao, cô sẽ cho anh biết rõ cô không giận dỗi, cô là nghiêm túc.
Lâm Bình ngồi xổm trên bậc thềm bên ngoài biệt thự hút thuốc, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, dập tắt điếu thuốc.
"Cố tổng."
Cố Đình Sâm chỉnh lại cà vạt, thản nhiên nói "Dời cuộc họp sáng mai lên tối nay, báo với Tuần tổng đẩy cuộc đua ngựa sang tuần saụ"
Lâm Bình âm thầm quan sát sắc mặt anh, trong lòng hiểu rõ.
"Ngài dỗ Cố phu nhân xong rồi à? Định dành thời gian ngày mai để ở bên phu nhân sao?"
Nhận được ánh mắt sắc lạnh của Cố Đình Sâm, Lâm Bình lập tức cúi đầu nhận lỗi "Xin lỗi, Cố tổng."
Cố Đình Sâm chỉ cười nhạt, cúi người ngồi vào xe, liếc nhìn biệt thự một cái rồi trầm giọng ra lệnh.
"Chuẩn bị du thuyền số 7 cho ngày mai."
Là trợ lý, Lâm Bình hiểu ngay ý anh, liền gật đầu "Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả để phu nhân thật hài lòng."
Đêm đó, Cố Đình Sâm vẫn không về nhà. Còn những lời anh nói về việc sẽ dành thời gian cho cô, Lê Thiển chưa bao giờ xem là thật.
Có lẽ anh thực sự có thời gian, vì Tưởng Di không ở Cảng Thành mà đã đi biểu diễn.
Nhưng Lê Thiển không tin anh sẽ bỏ thời gian ra vì cô. Cô chưa bao giờ dám mong đợi điều đó.
Cô trằn trọc suy nghĩ cả đêm, làm thế nào để Cố Đình Sâm tin rằng cô thực sự muốn ly hôn chứ không phải đang giận dỗi hay ghen tuông.
Má Trương thấy đèn phòng cô vẫn sáng, không nhịn được gõ cửa dò hỏi.
"Phu nhân, khuya rồi sao vẫn chưa ngủ? Có cần tôi chuẩn bị đồ ăn khuya không?"
"Không cần đâu, má nghỉ ngơi sớm đi, con ngủ ngay đây."
"Vậy phu nhân nghỉ ngơi sớm nhé."
"Vâng, má Trương ngủ ngon."
Vì thức trắng đêm, hôm sau Lê Thiển dậy khá muộn. Mãi cho đến khi cửa phòng vang lên.
"Phu nhân, cô dậy chưa? Trợ lý Lâm đến rồi, nói là muốn đưa cô ra du thuyền."
Lê Thiển ngồi trên giường ngây người một lúc, đến khi giọng má Trương lại vang lên, cô mới có phản ứng.
Cô vội vàng rửa mặt, thậm chí không trang điểm. Từ trước đến nay, cô luôn để mặt mộc.
Không phải vì quá tự tin vào nhan sắc, mà vì Cố Đình Sâm từng nói anh thích sự trong trẻo, không thích những người trang điểm cầu kỳ như đeo mặt nạ.
Từ đó, cô không bao giờ trang điểm nữa, cho dù là trang điểm nhẹ cũng không.
Cô nhìn mình trong gương, ánh mắt thoáng dao động.
Lần cuối cùng cô trang điểm chính là ngày họ đăng ký kết hôn.
Lần này, cô phá lệ bước đến bàn trang điểm, chậm rãi cầm lấy một cây kẻ mày.
Dưới lầu, Lâm Bình đợi gần một tiếng, đến mức Cố Đình Sâm cũng gọi điện đến.
"Cố tổng, vâng, phu nhân vẫn chưa xuống ạ."
Lâm Bình liếc nhìn má Trương, đưa điện thoại cho bà.
Má Trương có hơi thấp thỏm "Cố tổng?"
"Vâng, tối qua cô ấy ngủ rất muộn…"
Giọng anh rõ ràng đang không vui, nhưng sau đó bỗng thay đổi hẳn.
"Chắc là vì phấn khích quá mà mất ngủ cả đêm đấy, đừng giục cô ấy."
Lâm Bình "…"
Anh ta vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy âm thanh từ trên lầu truyền xuống. Lâm Bình ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sững sờ.
Ngay lúc này, anh ta rất muốn cầm điện thoại lên hỏi ngược lại "Cố tổng, anh chắc chứ?"
Sao anh ta cảm thấy hôm nay trông phu nhân rất khác, hoàn toàn rạng rỡ, chói mắt, tỏa sáng đến mức khiến người ta không thể nào dời mắt?
Đây mà là dáng vẻ của người mất ngủ sao?
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không tin
Trên đường đến bãi biển, Lâm Bình nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô ôm tập tài liệu trên tay.
Nghĩ đến tâm trạng tốt của Cố tổng hôm nay, Lâm Bình cảm thấy để tránh bị liên lụy, tốt nhất nên nhắc nhở bà chủ một cách thiện chí.
/1760
|