Nói xong Lê Thiển liền muốn quay về phòng bệnh, Tưởng Di lại chầm chậm mở miệng nói “Một tiếng nữa là tôi phải ngồi máy bay đi Thượng Hải diễn rồi, phải mấy ngày nữa mới có thể quay về. Thế nên vẫn phải làm phiền Lê tiểu thư rồi, A Sâm rất thích chiếc đồng hồ này. Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Lê Thiển nghe tiếng bước chân rời đi mới từ từ xoay người lại, nhìn chiếc đồng hồ kia rất lâụ
Lâu tới mức Lâm Bình đến từ lúc nào cô cũng không biết.
“Phu nhân, tôi đến đón cô về, Cố tổng đang đợi cô.”
Lê Thiển xoay đầu nhìn anh ta, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc đồng hồ đó.
Đương nhiên Lâm Bình cũng nhìn thấy, nhưng chuyện không nên hỏi không nên nói, anh cũng sẽ không nói nửa chữ.
Về đến nhà, vừa bước vào cô đã thấy người đàn ông ngồi trên sofa.
Nói thật, cô rất hiếm khi thấy anh ở nhà vào ban ngày, nhất là vào thời gian này.
Cô siết chặt chiếc đồng hồ trong túi áo, bước đến trước mặt anh, không ngồi xuống mà trực tiếp hỏi.
"Anh nhận được đơn ly hôn rồi chứ?"
Nghe lại từ miệng Lê Thiển nói ra hai chữ "ly hôn", cảm xúc của Cố Đình Sâm đã dần lắng xuống, không còn tức giận như trước nữa.
Lúc này, anh ngả lưng lên ghế sô pha, ánh mắt trầm lặng nhìn cô. Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, giọng điệu anh pha chút cười cợt.
"Thật sự muốn ly hôn sao?"
Lê Thiển siết chặt thứ trong tay, cô chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này một cách bình yên.
Dù có bị sỉ nhục cũng không sao. Ba năm qua, cô đã nhẫn nhục, dè dặt đến mức đánh mất cả lòng tự trọng. Nên cô cũng không quan tâm đây có phải lần cuối cùng hay không.
Cô hơi cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ khiêm nhường, ngay cả lời nói cũng đầy thấp kém.
"Tôi chỉ cảm thấy tiếp tục thế này cũng vô nghĩa mà thôi."
Cố Đình Sâm nheo mắt, ánh nhìn chăm chú vào cô dần trở nên sâu thẳm như ráng chiều sau buổi hoàng hôn.
"Vô nghĩa?"
Lê Thiển cúi người đặt chiếc đồng hồ lên bàn trà, ngay trước mặt anh.
Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo.
"Dù sao ngay từ đầu tôi cũng không phải người mà anh muốn, đương nhiên cũng không thể lấp đầy sự trống rỗng trong lòng anh."
Sắc mặt Cố Đình Sâm càng trầm xuống, anh châm một điếu thuốc, tiếng bật lửa vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Mọi người trong nhà đều ở yên trong phòng, không ai dám ra ngoài, ngay cả má Trương cũng không có mặt ở phòng khách.
Cả biệt thự tựa như chỉ còn lại hai người.
Lê Thiển mãi không nghe thấy anh trả lời, cô đành phải ngẩng đầu nhìn anh, thế nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên gương mặt dịu dàng của cô.Anh nhả một vòng khói, khẽ nhếch môi cười, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào điếu thuốc như thể chợt nhận ra điều gì đó.
Giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo vang lên.
"Từ đầu tôi cưới em chẳng phải chỉ để thỏa mãn nhu cầu thể xác thôi sao? Về phần trái tim tôi?"
Cố Đình Sâm đứng dậy, bước đến trước mặt cô, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ nâng cằm cô lên, giọng điệu bình thản nhưng lạnh lẽo.
"Em muốn nói bây giờ em không chỉ nhắm vào tiền của tôi, mà còn muốn cả trái tim tôi?"
Con ngươi Lê Thiển co lại, phủ nhận theo phản xạ "Tôi không có, tôi không…"
"Suỵt."
Ngón tay anh đặt lên môi cô, nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô không thể nói tiếp.
"Em làm Cố phu nhân lâu quá rồi, có vẻ đã quên mất một số chuyện. Em cố tình chọc giận tôi phải không?"
Lê Thiển muốn nói cô không có, cô chưa từng có ý đó.
Cô đã sớm không dám hy vọng anh quan tâm hay yêu thích mình nữa.
Cô cũng không cố tình chọc giận anh…
Cảm nhận được đôi môi mình bị anh ma sát, cô khẽ nói "Tôi chỉ muốn tác thành cho anh và Tưởng tiểu thư."
Cố Đình Sâm nâng cằm cô cao hơn, liếc nhìn chiếc đồng hồ, bật cười chế giễu "Nói qua nói lại, chẳng phải là vì ghen sao?"
Lê Thiển nhíu mày, định giải thích thì lại nghe anh nói tiếp "Dạo này có vẻ tôi hơi lơ là em rồi, đúng lúc gần đây rảnh rỗi, tôi đưa em ra biển chơi nhé?"
Ngón tay Cố Đình Sâm khẽ vuốt vành tai cô, giọng nói trầm thấp như lời tự tình, nhưng lại mang theo sự cảnh cáo ngấm ngầm.
"Đừng làm loạn với tôi nữa, tôi không thích đâu, hửm?"
"Tôi không…"
Nhưng Cố Đình Sâm không muốn nghe cô nói thêm điều gì khác, chỉ hôn lên môi cô, thấp giọng nói.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Nói xong, anh vuốt nhẹ má cô rồi xoay người rời đi.
Lê Thiển chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhưng tận sâu trong lòng, một sự trống trải vô tận bắt đầu lan ra.
/1760
|