Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 4

/1760


Các gia tộc khác nhân cơ hội ép sát, muốn thâu tóm Lê thị.

Lê thị là tâm huyết cả đời của ba mẹ cô, không còn cách nào khác, cô buộc phải tìm đến Cố Đình Sâm.

Nếu thật sự phải bán đi, vậy thì cô cũng phải chọn người mà cô luôn mong muốn được gả nhất.

Thế nên mới có cuộc hôn nhân không cân xứng này.

Anh lấy cô chỉ để đối phó với gia đình, còn cô vì bảo vệ nhà họ Lê mà chấp nhận gả cho anh, thuận theo anh.

Ba năm qua, cô tự nhận mình đã làm rất tốt, nhưng cô không hạnh phúc, một chút cũng không.

Cô vốn nghĩ việc Cố Đình Sâm đồng ý cưới cô, ít nhất cũng có một chút tình cảm.

Nhưng ngay đêm tân hôn, anh đã khiến cô nhận ra một sự thật.

Anh không yêu cô, thậm chí không xem cô là gì cả.

Đêm tân hôn, cô nằm một mình trong căn phòng trống, còn anh thì lên chuyên cơ đi cùng người khác.

Kể từ đó, cô giấu kín tình cảm của mình, không để lộ ra chút nào.

Nhưng… lòng người đâu phải sắt đá.

Lê Thiển mở mắt ra, ánh đèn chói lòa, cô muốn ngồi dậy theo phản xạ nhưng bị ai đó mạnh mẽ ấn xuống.

“Đi đâu?”

Nghe thấy giọng nói ấy, cô không đáp mà cố gắng đẩy anh ra.

Cố Đình Sâm trực tiếp giữ cô lại, giọng ra lệnh  “Ngoan ngoãn nằm yên, đừng có cử động.”

Lúc này Lê Thiển mới ngẩng đầu nhìn anh  “Buông tôi ra, tôi muốn đi thăm ông tôi.”

Cố Đình Sâm nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, giọng điệu trầm thấp hơn bình thường.

“Ông cụ không sao, đã được đưa về phòng bệnh rồi.”

Nghe vậy, Lê Thiển mới dừng giãy giụa, cô nhắm mắt lại, tựa như muốn nghỉ ngơi.

Cố Đình Sâm cúi đầu nhìn cô, Lê Thiển có thể cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người mình.

“Anh còn ở đây làm gì?” Giọng cô khàn khàn, không còn sự mềm mại như trước.

Cố Đình Sâm nghe vậy không khỏi cảm thấy khó chịu, anh vẫn thích cô ngoan ngoãn dịu dàng gọi anh là “chồng” hơn.

“Em đang đuổi tôi đi?”

Lê Thiển chậm rãi mở mắt nhìn anh. Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng vì sao anh lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy?

“Cố Đình Sâm, những lời tôi nói lúc nãy… Anh nghe rồi chứ?”

Cố Đình Sâm đương nhiên hiểu cô đang nói gì, anh cười nhạt, buông tay khỏi vai cô rồi ngồi xuống ghế.

“Ý em là ly hôn?”

Lê Thiển từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường, không nhìn anh, nhưng nhịp tim lại vô thức tăng nhanh.

“Đúng, ly hôn.”

Cố Đình Sâm nheo mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, hàng mi khẽ run rẩy, anh xác nhận không phải cô đang giận dỗi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo đầy trào phúng.

“Sao vậy? Lúc trước là ai tự cởi sạch quần áo đứng trước mặt tôi, tự nguyện dâng mình?”

Một câu nói khiến toàn thân Lê Thiển cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh.

Cô không muốn nhớ lại cái đêm ba năm trước, khi ấy cô đã bị vô số người từ chối, cô chặn xe anh và theo anh vào khách sạn.

Căn phòng lạnh lẽo, người cô ướt sũng, trông thảm hại như một đoá hoa nhài bị cơn bão vùi dập.

Anh vừa nghịch bật lửa vừa hờ hững hỏi  “Đã từng yêu ai chưa?”

“Chưa.”

“Lần đầu?”

“Ừm.”

“Lê tiểu thư, em biết tôi không thiếu phụ nữ, nếu cần cưới một bình hoa về nhà thì tôi dựa vào đâu mà chọn em?”

Lúc đó, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cô đã tự mình cởi từng lớp áo, từng bước tiến về phía anh, muốn lấy lòng anh.

Cô rất vụng về, nhưng cuối cùng anh vẫn chạm vào cô.

Cằm bị nâng lên, Lê Thiển bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, mở mắt nhìn thẳng vào anh.

"Ly hôn, em thật sự nỡ sao?"

Lê Thiển muốn quay mặt đi nhưng bị anh giữ chặt, không thể tránh thoát, giọng cô run rẩy 

"Phải, tôi nỡ."

Ánh mắt Cố Đình Sâm tối lại, nhìn chằm chằm vào cô  "Nói lại lần nữa?"


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status