"Tôi nói là tôi ưm..."
Cố Đình Sâm dễ dàng kéo cô từ trên giường áp sát vào mình. Khoảng cách gần đến mức hơi thở và nhiệt độ của cả hai hòa quyện vào nhaụ
Cô run rẩy trong vòng tay anh, trông đáng thương hệt như lúc nằm dưới thân anh trên giường, mỏng manh đến mức không chịu nổi.
Đã mười ngày kể từ lần cuối anh chạm vào cô trong căn phòng bệnh này.
Cô run rẩy khiến cả người anh căng cứng. Cố Đình Sâm giữ chặt lấy cô, bắt đầu hành động theo ý mình.
Lê Thiển biết anh định làm gì, cô trợn to mắt, cố vùng vẫy chống cự.
"Đừng… Tôi không muốn… Cố Đình Sâm, đừng chạm vào tôi "
Cố Đình Sâm nắm chặt cổ tay cô, ép chúng lên đỉnh đầụ
"Cố phu nhân, ngoan một chút đi. Tôi vui thì sẽ không chấp nhặt với em nữa, hửm?"
Dù Lê Thiển có giãy giụa thế nào cũng vô ích, sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch.
Mỗi lần cô phản kháng đều chỉ đổi lại sự chiếm đoạt ngày càng mạnh mẽ hơn của anh.
Cô chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận, ngửa cổ ra, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ba chữ "Cố phu nhân" nói ra từ miệng anh khiến cô vô cùng chói tai.
Nhịn không được nữa, cô bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn "Không, tôi không phải Cố phu nhân của anh Tôi chỉ là công cụ để anh phát tiết du͙c vọng mà thôi, đừng chạm vào tôi "
Cố Đình Sâm đột ngột dừng lại, nâng mặt cô lên, nhìn cô từ trên cao xuống.
Thấy cô khóc đáng thương như vậy, cổ họng anh càng khô rát.
"Vậy có phải tôi nên khen em tự có nhận thức tốt không?"
Bị cô hét vào mặt, sắc mặt Cố Đình Sâm tối sầm, cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ lên gương mặt lem luốc nước mắt của cô.
"Nếu em đã nghĩ vậy thì hãy thể hiện giá trị của một công cụ cho tốt, thế nào?"
Cuối cùng, sự chống cự của Lê Thiển vẫn vô ích, cô bị Cố Đình Sâm cưỡng đoạt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lê Thiển trông thảm hại như vừa được vớt từ dưới nước lên, cả người co rúm lại trên giường bệnh, run rẩy không ngừng.
Gương mặt tái nhợt ửng lên sắc đỏ lóa mắt, đuôi mắt như được tô son, hàng mi run rẩy khiến người ta khó mà kiềm chế.
Cố Đình Sâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, đưa tay vén đi những sợi tóc bết dính trên má cô.
Lê Thiển chỉ bị chạm nhẹ đã run lên bần bật, nhưng cô không còn sức để thốt lên lời từ chối nữa.
Bởi vì cô biết, mỗi lần cô nói "đừng" đều chỉ khiến anh càng quá đáng hơn.
Dù trong lòng vẫn còn ham muốn, nhưng Cố Đình Sâm cũng hiểu hôm nay cô đã không chịu nổi nữa. Dù vậy, tâm trạng anh vẫn rất tốt. So với những lần trước, anh thích trải nghiệm lần này hơn.
Trước đây, mỗi khi anh mạnh tay một chút, cô liền kêu đaụ Nhưng là đàn ông, anh lại thích kiểu kịch liệt hơn.
"Đói không? Muốn ăn gì?"
Lê Thiển thật sự sợ con người hôm nay của anh, cô chỉ im lặng, không dám chọc giận anh thêm.
Cố Đình Sâm nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, đôi mắt hoe đỏ, vẻ mặt đáng thương khiến anh mềm lòng đôi chút.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, sau đó gọi điện bảo người trong nhà mang cơm đến.
Sau khi chỉnh đốn lại quần áo, anh định đưa cô đi tắm rửa thì điện thoại vang lên.
Nghe xong, anh cau mày "Biết rồi."
Cúp máy, anh nhìn người phụ nữ quay lưng lại với mình trên giường. Lần này, anh không mặc quần áo xong liền bỏ đi như thường lệ mà phá lệ nói một câu "Tôi có việc phải ra ngoài một lúc, má Trương sẽ đến."
Nghe vậy, Lê Thiển chỉ khẽ chớp mắt, không đáp. Cố Đình Sâm lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi xoay người rời đi.
Anh nghĩ, dù có giận dỗi thế nào, chỉ cần cho cô thời gian, cô sẽ nghĩ thông suốt thôi.
Cô không phải một người phụ nữ tùy hứng, anh hiểu rõ điều đó.
Nghe tiếng bước chân xa dần rồi cửa phòng đóng lại, Lê Thiển mới mở mắt.
Cô siết chặt chăn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Khi má Trương đến, vừa mở cửa bà đã cau mày vì mùi hương tràn ngập trong phòng.
Là người từng trải, bà lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà đặt hộp cơm xuống, tiến đến bên giường "Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?"
Lê Thiển khẽ động đậy, giọng khàn đặc "Má Trương, phiền má đỡ con vào phòng tắm."
Má Trương đã chăm sóc cặp vợ chồng này ba năm rồi. Nói là vợ chồng, nhưng thực ra bà chỉ chăm sóc mỗi Lê Thiển.
Nhìn thấy những vết bầm tím chằng chịt trên người cô, bà không kìm được mà hốt hoảng.
"Tiên sinh cũng quá đáng thật Sao có thể làm phu nhân bị thương như vậy chứ?"
"Con không sao."
/1760
|