Lê Thiển siết chặt tay, móng tay bấu nhẹ vào da rồi nhanh chóng buông ra.
“Phải, tôi đã quyết tâm rồi.”
Anh nhìn cô thật sâu, cảm giác bực bội khó hiểu dâng lên trong lòng. Cuối cùng, anh xoay người rời khỏi phòng.
Lê Thiển ngồi phịch xuống giường, bất lực nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh. Vừa rồi xem như họ đã nói chuyện thẳng thắn với nhaụ
Vậy rốt cuộc anh có ý gì?
Lê Hoan tựa vào cửa, nhìn cô thất thần, thở dài nói “Em cam tâm sao?”
Lê Thiển quay đầu nhìn, cười mà còn khó coi hơn khóc “Không cam tâm thì sao chứ? Thời gian ba năm cũng đủ để em chết tâm rồi.”
“Em hiểu ra được là tốt.”
“Nhưng em không biết rốt cuộc anh ta có ý gì…”
Lê Hoan nheo mắt lại “Vậy thì cứ chờ xem.”
“Chờ?”
Trên đường về, Lâm Bình không dám lên tiếng, dù sao nhìn sắc mặt mà hành động là nguyên tắc tối thiểụ
Cố Đình Sâm ngồi vắt chéo chân ở ghế sau, tay phải chống lên trán, tay trái đặt trên cuốn nhật ký đặt trên đùi.
Lâm Bình chỉ liếc qua một cái liền vội vàng thu tầm mắt lại.
Lần đầu tiên trong đời anh ta đi ăn trộm đồ của người khác đấy…
“Khụ, Cố tổng, vừa rồi Tưởng tiểu thư gọi điện thoại nói muốn gặp ngài.”
Cố Đình Sâm lạnh nhạt liếc anh ta một cái “Nói với cô ta tôi bận lắm.”
“Vâng, Cố tổng.”
Trước đây Lâm Bình vẫn luôn cảm thấy phu nhân ở thế yếu, bây giờ xem ra, ai mạnh ai yếu vẫn còn chưa chắc đâụ
Sau khi đưa Cố Đình Sâm về biệt thự, anh ta liền được cho về nghỉ.
Khó lắm mới có một ngày tan ca sớm, đương nhiên Lâm Bình vui vẻ hưởng thụ.
Anh ta nghĩ chuyện phu nhân yêu mến Cố tổng, có lẽ Cố tổng cần một chút thời gian để tiêu hóa.
Sau khi tắm xong, Cố Đình Sâm nhìn bức ảnh cưới treo trên đầu giường, thoáng dừng lại một chút.
Bức ảnh cưới này là do anh tranh thủ thời gian rảnh để chụp, từ đầu đến cuối chỉ chụp đúng một tấm, thậm chí bộ vest anh mặc cũng chỉ là trang phục thường ngày.
Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ cô dâu mặc váy cưới, ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ đợi anh.
Cố Đình Sâm đi đến sofa, ngồi xuống, mở cuốn nhật ký ra xem lại một lần nữa.
Ngày 1 tháng 7, thời tiết trong lành.
Ngày đầu tiên nhập học mình đã gặp anh ấy. Tiếc là anh ấy không nhận ra mình.
Nhưng không sao, chỉ cần được học chung một trường với anh ấy là mình đã vui lắm rồi.
Ngày đầu tiên khai giảng đã cảm thấy hạnh phúc, tâm trạng thật tuyệt Mình mong chờ học kỳ này quá.
Ngày 16 tháng 7, trời âm ụ
Hôm nay lại gặp anh ấy, nhưng mình đã trốn đi.
Bởi vì có một đàn chị đang tỏ tình với anh ấy
Trời ạ, ngay cả khi từ chối người khác, anh ấy cũng nhẹ nhàng như vậy sao?
Haizz, nếu sau này mình cũng tỏ tình với anh ấy, ít nhất khi bị từ chối cũng sẽ không quá đau lòng nhỉ?
Mình quyết định rồi, sau khi thi đại học xong, mình sẽ tỏ tình
Ngày 3 tháng 9, trời nắng nhiều mây.
Đã hơn một tháng mình không gặp anh ấy, nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài.
Mình thật sự rất tò mò không biết bộ não của thiên tài có cấu trúc như thế nào.
Loại người phải bỏ tiền ra mới vào được trường này như mình, liệu anh ấy có thích mình hay không?
Nhưng chẳng phải có câu nói thế này sao?
Trai tài gái sắc.
Anh ấy có tài, mình có sắc, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo
"Chậc…" Đọc đến đây, Cố Đình Sâm không nhịn được mà phì cười.
Từ những gì ghi trong nhật ký, có thể thấy trước đây Lê Thiển từng là một cô gái hoạt bát, vui tươi.
Nhưng trong ấn tượng của anh, Cố phu nhân luôn hiểu chuyện, dịu dàng, hoàn toàn không hề liên quan đến hai chữ "hoạt bát" kia.
/1760
|