Đang mải suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra khiến cô giật mình. Cô đứng bật dậy từ mép giường theo phản xạ, nhìn chằm chằm vào người vừa bước vào.
Cô trông thấy Cố Đình Sâm đưa tay khóa trái cửa, không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Cố Đình Sâm bước từng bước tiến về phía cô, tim Lê Thiển cũng đập nhanh hơn, lo sợ anh sẽ làm gì đó với mình ngay tại nhà.
“Cố Đình Sâm, đây là nhà tôi, anh đừng làm loạn ”
Lê Thiển hoảng sợ nhớ đến những chuyện anh từng làm với cô trước đây. Cô định chạy ra ngoài nhưng lập tức bị anh kéo lại, ôm chặt trong lòng.
“Cố…”
“Em thực sự muốn ly hôn với tôi?”
Lê Thiển khựng lại. Cô không thể đoán được suy nghĩ của anh, nhưng cô không hề do dự mà gật đầụ
“Phải.”
Ánh mắt Cố Đình Sâm tối sầm lại. Anh giữ chặt bờ vai cô, cúi xuống nhìn thẳng vào gương mặt cô.
Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh Lê Thiển của quá khứ trong đoạn video.
Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt anh bây giờ lại căng thẳng và bất an.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cô.
Cô vừa táo bạo lại vừa ngây ngô, nói muốn kết bạn với anh. Cô cũng biết chuyện nhà họ Cố đang tìm một thiên kim danh giá để mai mối cho anh nên không ngại ngần tự quảng bá bản thân.
Dù mặt đỏ bừng như trái cà chua, cô vẫn lấy hết can đảm để nói ra ưu điểm của mình.
Lúc đó, anh không hề có ý định gì. Nhưng đến lần thứ hai gặp cô, trông thấy cô chật vật trong cơn mưa, cảm thấy hơi chướng mắt nên anh mới hiếm hoi làm một việc tốt, mời cô lên xe.
Không ngờ cô lại gan lớn đến mức nói muốn đi theo anh. Anh nhìn thấy sự giả vờ bình tĩnh trong mắt cô.
Vì thế, trong tâm trạng nhàm chán muốn giết thời gian, anh thật sự đã đưa cô đến khách sạn.
Sau đó, mọi chuyện cứ thế mà diễn ra.
Anh có phản ứng rất mạnh mẽ với cơ thể cô.
Vậy nên anh đã thuận theo ý cô mà cưới cô. Dù sao cưới ai cũng là cưới, ít nhất cô có thể khiến anh hài lòng trong chuyện giường chiếụ
Ba năm sau kết hôn, cô đã làm mọi thứ rất tốt.
Anh cũng đã chấp nhận cô là Cố phu nhân của mình. Anh nghĩ sẽ chẳng ai có thể làm tốt hơn cô nữa.
Nói đi nói lại, anh thực sự không muốn ly hôn với cô, vì vậy anh sẵn sàng nhượng bộ thêm một bước.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.
“Em có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ xem xét. Nhưng đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa, nhé?”
Lê Thiển nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu vì sao anh lại đột nhiên như vậy.
Cố Đình Sâm thấy cô im lặng, tưởng rằng cô đã dao động, khóe mắt anh dịu đi.
“Tôi sẽ dành thời gian để ở bên em nhiều hơn. Sau này, tất cả những ngày kỷ niệm, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua.”
Ánh mắt Lê Thiển khẽ dao động, sau đó cô đột nhiên bật cười.
“Vậy nên anh nghĩ tôi muốn ly hôn chỉ vì những chuyện này sao?”
Cố Đình Sâm nhìn cô thật sâụ Anh biết cô đang ám chỉ điều gì nhưng vẫn nói “Người phụ nữ của tôi chỉ có mình em.”
Lê Thiển thực sự muốn cười phá lên. Chỉ có mình cô sao?
Ai mà tin được chứ?
“Thế còn Tưởng tiểu thư thì sao? Đừng nói với tôi là trong lòng anh không có cô ta, cũng như anh không quan tâm đến cô ta.”
Cố Đình Sâm im lặng. Vài giây sau, anh mới lên tiếng “Vậy đây là lý do em nhất quyết đòi ly hôn sao?”
Lê Thiển nhìn người đàn ông mà cô đã yêu suốt mười năm, cuối cùng bật cười chua chát, đẩy tay anh ra.
“Băng không thể đông cứng trong một ngày. Những chuyện này có thể là nguyên nhân khách quan, nhưng không phải nguyên nhân chủ quan.”
“Nguyên nhân chủ quan là gì?”
Cô nhìn anh, giọng nói kiên quyết “Là vì anh chưa bao giờ tôn trọng tôi.”
Câu còn lại cô không nói ra.
Chỉ cần Cố Đình Sâm tôn trọng cô, đối xử với cô như một người vợ thực thụ, dù biết trong lòng anh có người khác, cô cũng sẽ không chủ động đòi ly hôn.
Sự thất vọng mới chính là giọt nước tràn ly.
Lê Thiển nhắm mắt, hàng mi khẽ run, nhưng giọng nói vẫn kiên định.
“Tôi tự hỏi bản thân, ba năm qua tôi đã làm tròn mọi nghĩa vụ mà nhà họ Cố yêu cầụ Vậy nên hãy để chúng ta kết thúc trong êm đẹp đi.”
Cố Đình Sâm nhìn cô rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu “Em đã quyết tâm rồi sao?”
/1760
|