Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì lý do gì mà anh lại dành cả nửa đêm để đọc hết cuốn nhật ký này.
Cho đến khi anh lật đến những trang cuối cùng.
Ngày 29 tháng 6, thời tiết trong lành.
Mình vừa đưa ra quyết định táo bạo nhất từ trước đến nay, mình quyến rũ anh ấy, và mình đã thành công
Cứ như đang mơ vậy, mình sắp kết hôn với anh ấy rồi
Có lẽ Lê thị được cứu rồi, ba mẹ cũng có thể yên tâm.
Mình và chị gái sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, hơn nữa, mình sắp cưới anh ấy rồi
Ba mẹ thân yêu, hãy chúc phúc cho con nhé
Ngày 8 tháng 7, thời tiết trong lành.
Ừm, mình đã kết hôn. Mình sẽ hạnh phúc.
Ngày 26 tháng 2, mưa rào.
Từ nay về sau, mình chỉ cần làm tốt vai trò Cố phu nhân.
Đây là trang cuối cùng trong nhật ký của Lê Thiển. Sau vài tháng ngắn ngủi của cuộc hôn nhân, cô đã khóa quyển nhật ký này trong kho chứa đồ.
Tại sao?
Vì thất vọng ư?
Bởi vì cuộc hôn nhân này không như cô tưởng tượng, nên cô đã dành nửa năm để nhìn thấu hiện thực và từ bỏ một số nguyên tắc của mình sao?
Cố Đình Sâm đặt nhật ký xuống, bước đến cửa sổ, châm một điếu thuốc, nhưng ánh mắt lại dừng trên bàn trang điểm bên cạnh.
Trong ấn tượng của anh, cô thường ngồi trước gương dưỡng da, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống ôm anh ngủ.
Hôm nay lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Nhưng Lê Thiển đã sống trong căn phòng này suốt ba năm, ngay cả không khí nơi đây cũng tràn ngập hương thơm của cô.
Cố Đình Sâm có hơi phiền muộn dời mắt đi.
Thả cô ấy đi sao?
Rõ ràng anh không muốn. Dù sao thì anh thực sự rất hài lòng về cô.
Cố Đình Sâm quay người nhìn cuốn nhật ký trên bàn trà, khẽ bật cười khó hiểụ
Không thể phủ nhận Lê Hoan đã đặt cược đúng. Nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh chắc chắn sẽ chẳng hề động lòng.
Nhưng Lê Thiển thì khác. Cô là người anh cưới về nhà.
Ít nhất trong đời này, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để bất kỳ ai thay thế cô, trở thành cô.
Cố phu nhân của anh đương nhiên không thể so sánh với những người phụ nữ ngoài kia.
Anh hạ mi mắt, dập tắt tàn thuốc giữa ngón tay, cuối cùng cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc.
"Sáng mai đến văn phòng tôi một chuyến."
Anh ném điện thoại lên bàn trà, ánh mắt rơi vào bức ảnh cưới phía trước.
Trong tấm ảnh, niềm vui trong mắt cô dâu rõ ràng không thể che giấu, càng khiến cho vẻ mặt lạnh lùng vô tình của chú rể trở nên rõ ràng hơn.
Cố Đình Sâm dần nheo mắt lại, khẽ chạm nhẹ vào má.
Anh nghĩ, nếu cô đã muốn đi, thì cứ để cô đi.
Dù sao thì phụ nữ cũng có rất nhiềụ
Xung quanh anh chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Anh cũng không nhất thiết phải là cô.
Hôm sau, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
"Cố tổng, ngài xem bản này có ổn không?"
Cố Đình Sâm cầm lấy thỏa thuận ly hôn, lướt mắt qua.
Rõ ràng trước mặt chỉ là giấy trắng mực đen, nhưng trong đầu anh lại hiện lên đôi mắt long lanh ửng đỏ của Lê Thiển khi cầu xin anh.
Luật sư Tần thấy anh nhìn chằm chằm vào thỏa thuận mà không nói gì, còn tưởng bản thảo có gì không ổn.
"Cố tổng?"
Ánh mắt Cố Đình Sâm khẽ động, ném thỏa thuận lên bàn trà, thản nhiên nói.
"Chuyển căn biệt thự ở Lão Sơn sang tên cô ấy, đổi năm mươi triệu thành một trăm triệu, toàn bộ nội thất trong biệt thự cũng đều thuộc về cô ấy. Ngoài ra, chuyện mỗi năm rót vốn vào Lê thị…"
Luật sư Tần chăm chú lắng nghe rồi hỏi lại "Cố tổng, có cần hủy bỏ không?"
Dù sao thì cũng sắp ly hôn rồi, còn cần tiếp tục rót vốn sao?
/1760
|