Lê Thiển khẽ ngừng thở, cuối cùng chậm rãi gật đầụ
Hai chị em lần lượt bước vào nhà, đúng lúc đó, hai người đàn ông bước xuống từ cầu thang.
Lê Thiển cúi đầu, không dám nhìn lên, đương nhiên cũng không thấy ánh mắt phức tạp và khó lường mà Cố Đình Sâm dành cho cô.
Nhưng có người không thấy, có người lại thấy rất rõ.
Chỉ là Lê Hoan không thể nhìn thấu người đàn ông này, trong thoáng chốc, cô cũng không chắc việc để Cố Đình Sâm biết bí mật của Lê Thiển rốt cuộc là tốt hay xấụ
Nhưng cô vẫn trực tiếp thăm dò "Cố tổng, bây giờ cậu có hứng thú với bản hợp đồng đó không?"
Lê Thiển không hiểu, ngẩng đầu lên theo bản năng, vẻ mặt mơ hồ của cô khiến ánh mắt Cố Đình Sâm trầm xuống.
Cho đến khi Lê Thiển không nhịn được mà nhìn anh, chỉ một khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi, cô liền vội vã dời ánh mắt đi.
Cố Đình Sâm trầm giọng "Lê tổng, tôi cần suy nghĩ thêm."
Nhưng Lê Hoan lại khẽ thở phào.
Cô cược một người đàn ông sau khi biết có một cô gái âm thầm yêu mình suốt mười năm, dù không yêu thì cũng sẽ có chút động lòng.
Có vẻ như cô đã cược đúng.
Hai người bên ngoài nói về hợp đồng, nhưng thực chất là đang hỏi anh có muốn buông tay hay không, có đồng ý ký vào đơn ly hôn hay không.
Mà anh lại nói cần suy nghĩ, vậy tức là vẫn còn hy vọng.
Lê Hoan cong môi cười mỉm "Được, vậy tôi chờ tin của Cố tổng. Hai người có muốn ở lại dùng bữa tối không?"
Lê Thiển nghe vậy, không nhịn được kéo nhẹ tay cô, lặng lẽ phản đối.
Lê Hoan chỉ khẽ siết tay cô ấy một cái.
Cố Đình Sâm nhìn thấy động tác nhỏ của Lê Thiển, bất ngờ đồng ý "Được thôi."
Lê Thiển khẽ cắn môi, khó hiểu nhìn Cố Đình Sâm.
Vừa hay, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, hai người vô tình chạm mắt, hơi thở Lê Thiển lập tức nghẹn lại.
Trước đây, trong mắt anh luôn là sự lạnh nhạt và xa cách.
Nhưng lúc này, dường như có thứ gì đó không thể diễn tả được, rất sâu, rất phức tạp, khiến cô vô thức muốn tránh né.
Cố Đình Sâm lặng lẽ liếc nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình lập tức hiểu ý, giơ tay lên giả vờ "Cố tổng, tôi để quên điện thoại trên xe, tôi đi lấy đây."
Lê Hoan nhìn thoáng qua dáng vẻ ngượng ngùng của anh ta nhưng không vạch trần, chỉ quay sang Lê Thiển "Em về phòng thay đồ trước đi?"
Không cần nghĩ, Lê Thiển lập tức gật đầu "Được, vậy em lên thay đồ trước."
Hai người nhìn theo bóng lưng Lê Thiển vội vã rời đi rồi biến mất trên cầu thang, lúc này Lê Hoan mới lên tiếng "Cố tổng, ngồi xuống nói chuyện chứ?"
Cố Đình Sâm bước đến sofa ngồi xuống, dáng vẻ như thể anh mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
"Cố tổng, lúc trước khi nhà họ Lê gặp chuyện, Thiển Thiển từng đề nghị tìm cậu giúp đỡ, nhưng tôi đã phản đối."
Cố Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tối tăm, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
"Tôi không hiểu rõ về cậu, nhưng dựa vào thủ đoạn trên thương trường của cậu, tôi biết rõ cậu không phải là người mà Thiển Thiển có thể tùy tiện tiếp cận. Nhưng phải nói thật, thời điểm đó có không ít người muốn nhân cơ hội đạp nhà họ Lê xuống đáy vực. Thiển Thiển từ nhỏ đã xinh đẹp, dịu dàng hiểu chuyện, người thích con bé trong giới hào môn cũng chẳng thiếụ”
“Có kẻ còn muốn ép hôn, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao Thiển Thiển nhất quyết phải tìm đến cậu, cho đến khi tôi nhìn thấy những bức ảnh đó…"
Lê Hoan nói đến đây thì dừng lại một chút, ngước mắt quan sát người đàn ông đối diện, nhưng anh vẫn thờ ơ, không bộc lộ chút cảm xúc nào.
"Đến khi ấy tôi mới biết, hóa ra con bé đã thích cậu từ rất lâu rồi. Nó giấu quá kỹ, đến mức không ai trong chúng tôi phát hiện ra. Nếu không phải vì đi vào bước đường cùng, tôi nghĩ cả đời này nó cũng sẽ không chủ động bước đến trước mặt cậụ"
"So với lợi ích mà cuộc hôn nhân này mang lại cho nhà họ Lê, tôi quan tâm hơn đến việc liệu Thiển Thiển có thật sự đạt được mong muốn của mình hay không. Nhưng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản. Khi đó, tôi biết cậu không cưới Thiển Thiển vì yêu, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tình cảm có thể bồi đắp theo thời gian. Dù sao con người cũng có trái tim bằng máu bằng thịt, cho dù cậu lạnh lùng đến đâu, Thiển Thiển cũng có thể sưởi ấm được nó."
“Nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai. Sai ở chỗ tôi chưa xác định rõ trong lòng Cố tổng có ai hay chưa mà đã để cho Thiển Thiển lao đầu vào lửa.”
“Lao đầu vào lửa?” Cố Đình Sâm dường như bật cười khẽ, giọng điệu khó đoán “Có nghiêm trọng đến thế sao?”
Lê Hoan chỉ cười nhạt. Cô cầm lấy điều khiển từ dưới bàn trà và bật TV. Trên màn hình là một đoạn video thời đại học của Thiển Thiển.
Trong video, Lê Thiển rạng rỡ tươi cười, đôi mắt sáng ngời tràn đầy niềm vui và sự vô tư của tuổi trẻ.
Cố Đình Sâm lặng lẽ nhìn những hình ảnh đang phát trên màn hình.
“Đây là Thiển Thiển trước khi kết hôn với cậụ Em gái tôi vốn là một cô gái vui vẻ, lạc quan. Nhưng suốt ba năm qua, tôi tận mắt chứng kiến ánh sáng trong mắt con bé dần lụi tàn, nụ cười cũng nhạt nhòa theo. Lúc đó tôi mới nhận ra quyết định năm xưa của mình là sai lầm.”
“Cố tổng, cuộc hôn nhân này chỉ mang lại cho em tôi tổn thương và đau khổ. Nó chưa từng nói với tôi điều gì, nhưng tôi có thể thấy sự thật trong đôi mắt nó.”
“Thiên kim nhà họ Lê ngây thơ, lãng mạn giờ đã trở thành thế này. Tôi thực sự không xứng đáng với sự dạy dỗ của cha mẹ, cũng không xứng đáng làm một người chị tốt, một người trưởng bối tốt.”
Lê Hoan tắt đoạn video, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Cố Đình Sâm, nói từng chữ rõ ràng “Nếu Cố tổng đã có người trong lòng, vậy tôi muốn xin cậu nể tình cảm chân thành của Thiển Thiển, hãy buông tay để nó được tự do, được không?”
Cố Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, khó lường.
Trong phòng ngủ, Lê Thiển thay quần áo trong vô thức, nhưng cô không vội đi xuống tầng.
Cô có một cảm giác bất an, dù không rõ nó đến từ đâụ
/1760
|