Cha Mạnh cũng phụ họa.
“Yên tâm đi, con cũng kén chọn lắm.”
“Thế mà còn nhìn tɾúng tên tra nam?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Không còn gì để nói. Trong lòng thầm nghĩ Chẳng phải do ba mẹ ép đó sao
Vài ngày sau, Khâu Sảng liên lạc với cô.
Nói là phải đến Cảng Thành một chuyến, rồi sau đó bay sang Bắc Kinh, hỏi cô có rảnh không, nhờ cô giúp một việc.
Là một đại tiểu thư vô công rồi nghề như cô, đương nhiên là rảnh rồi.
Công ty cũng không cần cô quan tâm, chỉ là tre0 tên cổ đông mỗi năm lấy cổ tức, mỗi ngày chỉ cần mở mắt là có một khoản tiền đáng kể chảy vào tài khoản.
Tóm lại, tốc độ tiêu xài của cô mãi mãi không đuổi kịp tốc độ tiền đổ về.
“Cậu cần tớ giúp gì thế?”
“Tớ nhớ lúc du học cậu học tiếng Tây Ban Nha đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Khách hàng lần này của tớ là người Tây Ban Nha, tớ cần một người phiên dịch. Cậu giúp tớ đi.”
“Cậu nhờ tớ làm phiên dịch à? Nhưng lâu lắm rồi tớ không nói tiếng Tây Ban Nha.”
“Tớ không tìm được ai khác nữa, gấp quá. Ba tiếng nữa là tớ hạ cánh ở Cảng Thành, gặp nhau rồi nói tiếp nhé, tớ phải lên máy bay rồi.”
Mạnh Y Nhiên nghe vậy liền ngồi bật dậy “Gì cơ? Hôm nay cậu tới Cảng Thành á?”
“Ừ, không nói nữa đâu, chuẩn bị đi, mai bay cùng tớ đến Bắc Kinh. Gặp rồi nói sau ”
“Ê?”
Mạnh Y Nhiên nhìn đïện thoại bị ngắt cuộc gọi mà cau mày, Bắc Kinh?
Lại là Bắc Kinh sao?
Cô có bóng ma với thành phố đó mà.
Sẽ không gặp lại người đàn ông đó chứ?
Nhưng chắc không trùng hợp đến vậy đâu?
Có điều cuối cùng cô vẫn the0 Khâu Sảng đến Bắc Kinh. Bởi vì thương vụ lần này của cô ấy khá gấp, thật sự không tìm được phiên dịch viên tiếng Tây Ban Nha tɾong thời gian ngắn nên mới nghĩ đến cô.
“Tớ nói trước nha, lâu lắm tớ không nói rồi, có thể sẽ không trôi chảy lắm.”
“Không sao, cậu hiểu được đối phương nói gì là được.”
“Nghe thì đương nhiên là hiểu được.”
“Yên tâm, không để đại tiểu thư như cậu làm công không đâu, tớ mời cậu…”
“Ê, dừng Không cần, cảm ơn ”
Mạnh Y Nhiên thật sự sợ mấy cái “bất ngờ” và “sắp xếp” của cô bạn này, cô thật sự không cần.
“Tớ có nói là gì đâu, sao cậu phản ứng dữ vậy?”
Mạnh Y Nhiên âm thầm trợn mắt, cái bất ngờ lần trước cô ấy chuẩn bị suýt nữa khiến cô toi đời.
Cô phản ứng ma͙nh là phải
“Tớ nói tớ mời cậu đi mua sắm ”
Mạnh Y Nhiên nhướng mày “Hừ, thế còn được, coi như đáng tin đấy ”
Nhưng nói sao nhỉ?
Chuyện đời thường là như vậy, càng cố tránh thì lại càng đụng phải.
Dù đã lâu không nói tiếng Tây Ban Nha, nhưng may mà cô vẫn còn nói được.
Cô đã giúp Khâu Sảng đàm phán thành công một vụ làm ăn.
Để cảm ơn, Khâu Sảng đặc biệt tìm bạn để đi cửa sau, đưa cô đến một nhà hàng danh tiếng lâu đời ở Bắc Kinh ăn uống.
Nhà hàng rấtlớn, ngay cả khu vực bãi đậu xe cũng rộng rãi, đặc biệt ở nơi đất chật người đông như thế này mà còn có thể quy hoạch được một bãi xe lớn tới vậy, đủ thấy thế lực của chủ nhà hàng ma͙nh đến cỡ nào.
Sau khi xuống xe, Mạnh Y Nhiên nhìn tòa nhà mang đậm phong vị cổ xưa, cảm thấy rấtưa thích.
“Chỗ này không tệ, tớ thích kiểu kiến trúc này.”
“Thích nhỉ? Nơi này có tiền có quyền cũng chưa chắc mua được đâụ”
“Là sao?”
“Ý là nơi này toàn kiến trúc cổ, chủ nhà hàng chỉ có quyền thừa kế chứ không có quyền bán. Dù rấtgiá trị, nhưng không thể đem ra bán, đã được đưa vào diện bảo tồn của quốc gia rồi.”
/1760
|