“Ghê gớm vậy à? Nhà hàng này có lai lịch gì?”
Khâu Sảng khoác tay cô vừa đi vừa nói “Tớ nghe bạn tớ kể hình như nơi này là do một vị thân vương mở vào thời nhà Thanh, sau đó được người khác tiếp quản. Hồi đó nhà nước chưa kiểm soát chặt chẽ các kiến trúc tứ hợp viện như bây giờ. Giờ thì không được phép mua bán, chỉ có thể thừa kế tɾong gia tộc. Nếu không ai thừa kế thì sẽ bị nhà nước tiếp quản.”
“Vậy à? Đừng nói với tớ cả gỗ ở đây cũng là đồ cổ nhé?”
“Sau này có sửa lại, chứ không thì sụp từ lâu rồi. Nhưng những cột trụ chính bên tɾong đúng là cổ thật, làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê quý hiếm, có mấy cây lận, lát nữa tớ chỉ cho cậu xem.”
“Cậu đến đây rồi à?”
“Đến một lần, là nhờ bạn tớ, họ là thành viên VIP, tích đủ mức tiêu dùng cao nhất mới không cần đặt trước. Tớ năn nỉ mãi mới được, nghĩ phải dẫn cậu đến đây ăn thử. Nghe nói khi nhà hàng này được tiếp quản, cả đầu ßếp cung đình thời xưa cũng the0 về đây, nhiều món là công thức bí truyền tɾong cung, ngoài kia không tìm ra đâụ Mà nguyên liệu thì tuyệt đối an toàn, tất nhiên, giá cả cũng hết hồn, lát nữa cậu sẽ biết.”
Mạnh Y Nhiên nghe mà đầy tò mò. Sau khi vào tɾong, họ báo số đïện thoại ở quầy lễ tân.
Nhân viên dẫn họ đến một bàn nhỏ chỉ đủ cho hai người.
Mạnh Y Nhiên cau mày khẽ hỏi Khâu Sảng “Không thể lấy phòng riêng à?”
Khâu Sảng lườm cô “Đây là Bắc Kinh chứ không phải Cảng Thành, tớ là người Thượng Hải cũng không phải dân ở đây. Có được cái bàn nhỏ này là may mắn rồi, đòi phòng riêng gì chứ? Không đủ điều kiện thì không được lấy đâụ”
Mạnh Y Nhiên nhún vai “Vậy cũng được.”
“Quý khách quét mã đặt món nhé.”
“Cậu quét đi, muốn ăn gì thì cứ chọn.”
Sau khi quét mã, Mạnh Y Nhiên thấy nhà hàng có tới 108 món ăn, đành ngẩng đầu hỏi nhân viên phụcvụ “Bọn tôi không phải người địa phương, có đề cử món nào không?”
“Có ạ, nếu hai vị là lần đầu đến thì có thể thử mấy món này.”
Mạnh Y Nhiên nhìn giá không thấy gì đặc biệt, nhưng hình ảnh món ăn trông rấthấp dẫn.
“Ảnh này là chụp thật đúng không?”
“Dạ đúng.”
“Vậy lấy bốn món này đi, hai người ăn đủ chứ?”
“Đủ ạ, xin chờ một lát.”
“Cảm ơn.”
Dù là bàn ở tầng trệt nhưng không quá ồn. Dù có người trò chuyện thì cũng nói rấtnhỏ.
Phần lớn là yên tĩnh dùng bữa, ăn xong sẽ trò chuyện đôi chút rồi rời đi. Sau đó sẽ có người đến dọn bàn, khách mới sẽ được mời vào.
Nhìn thế này đúng là làm ăn rấttốt.
“Chủ nhà hàng này là ai vậy?”
“À… Hình như tớ có nghe nói nhưng quên mất rồi. Họ gì nhỉ? Để tớ hỏi bạn tớ đã…”
Khâu Sảng không nhớ ra nên đành hỏi bạn mình.
“Bạn tớ nói chủ nhà hàng họ Chụ”
“Phụt…” Mạnh Y Nhiên suýt sặcngụm trà.
“Khụ khụ, ông chủ họ gì cơ?”
Khâu Sảng đưa màn hình đïện thoại cho cô xem “Họ Chu đấy.”
Mạnh Y Nhiên lập tức liên tưởng đến người kia, bỗng có cảm giác muốn rút lui.
“Này Tiểu Sảng… Hay là chúng ta đi chỗ khác ăn đi?”
“Tại sao? Cậu biết tớ tốn bao nhiêu công sức không? Bình thường phải đặt trước mấy ngày, giờ còn gọi món rồi nữa, không thử thì phí quá.”
“Tớ…”
“Sao lại muốn đi đột ngột vậy? Có chuyện gì sao?”
Mạnh Y Nhiên thở dài lắc đầu, thầm nghĩ chắc không xui đến mức đó đâu?
“Không có gì, vậy ăn xong rồi đi.”
“Thật sự không có gì chứ?”
Mạnh Y Nhiên lắc đầu “Không sao.”
Nói xong cô lại rót thêm một ly trà cho mình “Trà này là gì vậy? Ngon ghê.”
“Chắc là hoa nhài.”
Hai người rì rầm trò chuyện nhỏ nhẹ, chứ ngồi chờ mãi cũng ċһán.
Vì bàn ở góc khuất nên khá yên tĩnh.
Thời gian chờ món hơi lâu, khoảng 40 phút mới bắt đầu dọn ra.
“Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu, do món ở nhà hàng đều chế biến tại chỗ, chỉ có canh là nấu sẵn. Mời quý khách dùng bữa.”
Khâu Sảng múc cho cô một bát canh “Nếm thử đi, lần trước tớ cũng gọi món canh này đấy, hương vị tuyệt lắm luôn, tớ đã tìm thử nhiều nơi ở Thượng Hải mà vẫn không có chỗ nào ngon và đúng vị bằng ở đây.”
/1760
|