Mạnh Y Nhiên mới quay sang nhìn anh ta "Vậy đi, tôi cũng không muốn chia rẽ uyên ương, mắc công người ta nghĩ tôi là một đại tiểu thư độc ác."
Có lẽ nhận ra cô đã quyết định, Phạm Văn Hiên cúi đầu nhỏ giọng nói "Xin lỗi…"
"Không có gì, chúc hai người từ tình nhân thành gia đình nhé. Cứ từ từ mà ăn, tôi không làm phiền nữa, bye bye "
Tâm trạng của Mạnh Y Nhiên bỗng nhiên trở nên rấttốt. Vốn dĩ cô chỉ xem Phạm Văn Hiên là bia đỡ đạn nên mới quyết định đi xem mắt và hẹn hò với anh ta.
Dù sao thì cũng không phải tình nguyện, tɾong lòng cũng không mấy thoải mái.
Bây giờ phát hiện Phạm Văn Hiên có bạch nguyệt quang tɾong lòng, còn định ngɵạı tình ngay trước mặt cô, vậy thì cô càng nhẹ nhàng buông bỏ mối quan hệ lợi dụng͟͟ ngắn ngủi này.
Nếu không, vốn dĩ cô định sau một thời gian qua lại mà vẫn không phát sinh được cảm xúc, cô sẽ chủ động nói lời chia tay, đồng thời bù đắp cho anh ta.
Cô sẽ giao toàn bộ vụ kiện của các công ty chi ċһánh bên nước ngoài thuộc tập đoàn Mạnh thị cho anh ta, coi như đền bù.
Nhưng hiện tại xem ra không cần nữa, vừa đúng ý cô.
“Đừng ăn nữa, đi thôi, tối nay tớ mời, đi quẩy ”
“Thật hả? Sao tự nhiên tâm trạng lại tốt thế?”
“Chỉ là tâm trạng tốt thôi, đi nào ”
Mấy cô tiểu thư ríu rít cười đùa rời khỏi nhà hàng.
Còn bên kia, người phụ nữ đặt dao nĩa xuống, thu ánh mắt lại, nhìn Phạm Văn Hiên với vẻ không biểu cảm, khẽ thở dài nói “Mạnh tiểu thư bất kể là xuấtthân hay diện mạo đều rấtnổi bật, anh thật sự cam lòng từ bỏ sao?”
Phạm Văn Hiên khẽ cong môi, ngẩng đầu nhìn về hướng Mạnh Y Nhiên rời đi, nét giật mình và vui sướng trên mặt cô rõ ràng đến mức không thể giấu nổi.
“Cô ấy sẽ không thích tôi, càng không thể yêu tôi. Tôi cần gì phải miễn cưỡng? Dù có miễn cưỡng giữ lại thì giữ được bao lâu? Huống hồ, tôi còn có cơ hội mình muốn nắm bắt hơn.”
Người phụ nữ lại lắc đầu “Tôi khá tò mò hôm nay anh bảo tôi diễn trò này chỉ để khiến Mạnh đại tiểu thư thấy nhẹ lòng mà chủ động chia tay với anh sao? Cơ hội anh nói rốt cuộc là gì?”
“Giờ tôi đã có thể nói cho cô biết. Nhìn tài liệu này đi.”
Phạm Văn Hiên đưa một tập tài liệu trên ghế sofa cho cô ta.
Người phụ nữ cầm lấy lật xem vài trang, sắc mặt liền thay đổi.
“Đây là…”
“Không sai, đây chính là cơ hội mà tôi muốn nắm lấy. Mạnh Y Nhiên là người mà anh ta để ý. Cô nghĩ xem, tôi còn có lựa chọn thứ hai không?”
Người phụ nữ im lặng, chậm rãi đặt tài liệu xuống.
“Vậy anh có thích Mạnh tiểu thư không?”
Phạm Văn Hiên cười khẽ, nhấc ly rượu lên uống một ngụm.
“Một thiên kim tiểu thư tự tin, kiêu ngạo như cô ấy, ai mà không thích chứ? Nhưng với tôi mà nói, điều đó không quan trọng, cũng chưa tới mức không thể buông tay. Tôi rấttỉnh táo.”
“Văn Hiên, lúc nào anh cũng tỉnh táo như vậy, đôi khi tôi thật sự nghi ngờ không biết anh có phải là người bình thường không, có thất tình lục dục không nữa.”
Phạm Văn Hiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy Mạnh Y Nhiên đang cười nói vui vẻ với mấy cô bạn.
“Có chứ, nhưng tôi có thể kiềm chế. Nếu thuận lợi, sau khi vụ kiện này kết thúc, Chu tiên sinh sẽ giúp tôi thoát khỏi Cảnh Địch và thành lập văn phòng luật sư riêng. Cô bắt đầu chuẩn bị cho văn phòng luật của chúng ta đi là vừa.”
Người phụ nữ nghe vậy gật đầu, nâng ly rượu cụng với anh ta.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
Phạm Văn Hiên khẽ cười, uống cạn ly rượu còn lại rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc siêu xe thể thao màu đỏ chói mắt đã biến mất.
Không có tiếc nuối hay không cam lòng. Vốn dĩ, họ không thuộc cùng một thế giới.
Có người khi sinh ra đã ở Rome. Còn căn cơ của nhà họ Mạnh là thứ mà cả đời này anh ta cũng không với tới được.
Nhưng cho dù là thế, anh ta vẫn muốn trở thành người đứng cao nhất tɾong giới luật sư.
Một tuần sau, Mạnh Y Nhiên nói với gia đình rằng cô và Phạm Văn Hiên đã chia tay.
May là cô còn ghi âm lại đoạn hội thoại kia.
Cha mẹ cô nghe xong cũng không nói được gì.
Mẹ Mạnh hắng giọng “Quả nhiên những kẻ xuấtthân tầm thường không đáng tin, không rõ gốc tích. Vẫn là nên tìm người môn đăng hộ đối…”
“Mẹ, mẹ cho con chút thời gian thở có được không? Khó khăn lắm con mới thấy một người hợp mắt, kết quả lại là tên tra nam. Mẹ còn muốn con đi xem mắt nữa à? Con sắp bị ám ảnh rồi Lỡ như sau này con mắc chứng sợ kết hôn, sợ đàn ông thì sao? Chẳng lẽ ba mẹ nuôi con cả đời?”
Hai vợ chồng “…”
Thu Ninh thấy vậy cũng phụ họa “Ba mẹ, cho em ấy chút thời gian đi. Chuyện này không thể gượng ép được, duyên đến thì ngăn cũng ngăn không nổi đâụ”
“Đúng thế. Chị dâu nhỏ của con nói chuẩn đấy. Ba mẹ nhìn anh con với chị dâu đi, đúng là có duyên thì ngàn dặm cũng sẽ gặp nhaụ Ngăn cũng ngăn không được. Tình cảm phải thuận the0 duyên phận. Duyên đến thì tự nhiên sẽ đến, duyên chưa đến thì mỗi ngày xem mắt cả trăm người cũng vô ích.”
“Cũng đúng… Ba mẹ, để cho em ấy nghỉ ngơi thư giãn đi, biết đâu em ấy tự dẫn về một người bạn trai thì sao?”
Mẹ Mạnh nghe vậy hừ nhẹ “Tốt nhất là nó đưa được bạn trai về thật cho mẹ ”
“Còn phải là người có phẩm chất tốt, đừng có mang mấy thứ tào lao về nhà, dẫn một tên vô dụng͟͟ còn không bằng không dẫn ”
/1760
|