Cô nhìn rấtrõ, hai người bước vào vô cùng thân thiết, vừa nói vừa cười.
Mạnh Y Nhiên không khỏi nhe0 mắt, nhưng cô không hành động hấp tấp, cũng không cảm thấy tức giận.
Một người đàn ông buổi chiều còn nói với cô rằng bận quá không rảnh ăn cơm tối, giờ lại đang ngồi ăn với người phụ nữ khác.
Tuy giống như bị lừa, thậm chí là bị cắm sừng nhưng cô chẳng cảm thấy gì.
"Các cậu ăn trước đi, tớ có chút việc."
Cô đứng dậy đi đến ngồi xuống bàn bên cạnh.
"Văn Hiên, nghe nói tối hôm trước anh dẫn bạn gái đi dự tiệc? Là bạn gái thật à?"
"Coi như là vậy, quen qua xem mắt."
"Vậy à? Em cứ tưởng anh vẫn đang đợi em…"
"Anh đang đợi em đấy chứ, đã đợi ba năm rồi, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa?"
"Cho em thêm chút thời gian được không, em sắp thoát thân rồi mà, Văn Hiên…"
"Em có biết bạn gái mà anh dẫn đi tối qua là ai không?"
"Là ai?"
"Em gái Mạnh Hạo Nhiên, đại tiểu thư tập đoàn Mạnh thị."
"Gì… Gì cơ? Nhưng, nhưng sao hai người lại xem mắt, lại còn hẹn hò nữa? Hai người căn bản không…"
"Không cùng một thế giới đúng không? Vậy thì em với anh là cùng một thế giới sao?"
"Văn Hiên…"
"Anh yêu em, nên anh sẵn sàng đợi. Nhưng Mạnh Y Nhiên là một lựa chọn tốt, cô ấy có thể giúp anh rấtnhiềụ"
"Nhưng anh đâu yêu cô ta? Người anh yêu là em "
“Yêu ư? Thứ đó đối với những người như chúng ta chẳng đáng để nhắc tới.”
"Vậy, anh định buông tay em sao? Anh muốn ở bên đại tiểu thư nhà họ Mạnh à?"
"Bọn anh đã ở bên nhau rồi."
"Nhưng anh không yêu cô ta."
"Nhưng anh sẽ đối xử tốt với cô ấy. Chưa chắc cô ấy đã muốn tình yêu từ anh, ngoài tình yêu ra, cái gì anh cũng có thể cho."
Nghe đến đây, Mạnh Y Nhiên không khỏi nhướng mày, đúng là một màn kịch đặc sắc.
Thật không ngờ, Phạm Văn Hiên lại có một bạch nguyệt quang tɾong tim.
Mạnh Y Nhiên bắt chéo chân, tựa vào sofa tiếp tục lắng nghe.
"Văn Hiên, anh thật sự quyết định rồi sao? Anh định vì một người phụ nữ khác mà từ bỏ em?"
"Anh không thể chờ thêm được nữa, xin lỗi em."
"Là em ích kỷ, không trách anh… nhưng Văn Hiên, tối nay có thể ở bên em một đêm cuối cùng được không? Sau này em sẽ không làm phiền anh và Mạnh tiểu thư nữa, được không?"
Nghe đến đây, Mạnh Y Nhiên không nhịn được quay đầu lại, muốn nghe rõ hơn chút.
Phạm Văn Hiên thì im lặng, không lập tức đồng ý.
Cô không khỏi suy nghĩ, là cố ý làm cao, hay không muốn vượt qua ranh giới đạo đức?
"Văn Hiên, đến đêm cuối cùng mà anh cũng không muốn bố thí cho em sao?"
"Được, anh sẽ ở bên em đêm cuối cùng."
"Văn Hiên…"
Đủ rồi, nghe đến đây là được rồi.
Mạnh Y Nhiên bỗng đứng dậy đi tới.
Phạm Văn Hiên nhìn thấy cô đột nhiên xuấthiện thì sững người, lập tức đứng bật dậy.
"Y, Y Nhiên, sao em lại ở đây?"
Mạnh Y Nhiên khẽ nhếch môi, nghiêng đầu đánh giá anh ta, nhất là vẻ mặt chột dạ kia.
"Câu này đáng ra phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ? Hay là tôi làm phiền hai người rồi? Để bù lại, chi phí khách sạn tối nay tôi bao luôn phòng tổng thống cho nhé?"
Sắc mặt Phạm Văn Hiên có hơi cứng ngắc "Y Nhiên, em… em nghe thấy hết rồi à?"
"Xin lỗi nhé, nghe rõ mồn một, không sót một chữ."
Nói xong cô nhìn sang người phụ nữ kia, đối phương cũng nhìn cô đầy áy náy.
"Cô là Mạnh tiểu thư đúng không? Xin lỗi, tôi… Vừa rồi tôi…"
Mạnh Y Nhiên rộng lượng lắc đầu "Không sao, tôi biết cả rồi. Cô cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Thật ra tôi với luật sư Phạm chỉ mới gặp vài lần, chuyện hẹn hò cũng quyết định khá vội vàng, chúng tôi còn chưa từng nắm tay, càng chưa từng hôn, nên anh ấy vẫn là của cô đấy."
Nghe đến đây, sắc mặt Phạm Văn Hiên lập tức thay đổi "Y Nhiên…"
/1760
|