Những cuốn luật dày cộm như vậy mà cũng thuộc lòng được.
Chắc sách cũng phải bị giở đến mòn mép cả rồi.
Đang nghĩ thì cô bị một bức ảnh thu hút, ảnh chụp bốn người, hai nam hai nữ.
Ảnh tốt nghiệp mặc lễ phục̶, cầm bằng và cúp.
“Y Nhiên, sao em tới đây vậy?”
Phạm Văn Hiên đẩy cửa bước vào, thấy cô thì hỏi.
Mạnh Y Nhiên quay đầu nhìn anh ta, mấy ngày không gặp, anh ta vẫn không thay đổi gì.
“À, em không bận chuyện gì, tiện đường đi ngang qua văn phòng anh nên ghé chơi. Nhưng nghe trợ lý nói dạo này anh bận lắm à?”
"Ừ, dạo này đúng là anh hơi bận, gần đây đang phụ trách vụ của Chu tiên sinh, ngồi xuống nói chuyện đi."
Nghe đến ba chữ "Chu tiên sinh", Mạnh Y Nhiên không khỏi liếc nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn ngồi trở lại ghế sofa.
"Tối nay anh có rảnh không, chúng ta cùng ăn tối nhé?"
Cô hỏi rấtthoải mái, như thể chỉ tiện miệng nói ra vậy, không kỳ vọng gì mấy vào việc anh ta sẽ đồng ý, chỉ như là phép xã giao thôi.
Phạm Văn Hiên nghe vậy liếc nhìn đồng hồ, sau đó lộ ra vẻ áy náy.
"Y Nhiên, thật sự xin lỗi, tối nay anh còn một cuộc họp rấtquan trọng, không thể vắng mặt. Hay là hôm nào anh rảnh sẽ chủ động liên lạc với em nhé?"
Mạnh Y Nhiên nghe anh ta từ chối mà tɾong lòng cũng không có cảm giác gì.
Vốn dĩ cô cũng chỉ định đến đây lấy lệ thôi mà.
"Không sao, anh có việc thì cứ lo việc đi."
"Y Nhiên, thật sự xin lỗi, nghề luật sư này…"
Mạnh Y Nhiên cong môi cười "Không sao, anh không cần giải thích nhiều, em hiểu mà."
"Nếu anh bận vậy thì em đi trước đây. Khi nào rảnh thì gọi cho em cũng được. Em đi đây, không cần tiễn."
Nhưng Phạm Văn Hiên vẫn tiễn cô ra đến thang máy.
"Khi nào có thời gian anh sẽ liên lạc với em, Y Nhiên."
Mạnh Y Nhiên gật đầu, đe0 lại kính râm rồi ấn nút thang máy.
Phạm Văn Hiên nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
"Luật sư Phạm, anh giỏi thật đấy, đại tiểu thư nhà họ Mạnh đích thân đến văn phòng tìm anh mà anh cũng không nể mặt chút à?"
Phạm Văn Hiên đẩy gọng kính "Công việc quan trọng hơn."
"Công việc thì đúng là quan trọng, nhưng bạn gái cũng quan trọng chứ Anh đối xử lạnh nhạt với đại tiểu thư nhà người ta như thế, không sợ một ngày nào đó cô ấy đá anh à?"
Phạm Văn Hiên cười nhạt không đáp, rõ ràng chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra.
Anh ta chẳng cảm nhận được Mạnh Y Nhiên có tình cảm gì với mình, càng không có chút rung động nam nữ.
Cô chỉ muốn mượn anh ta để thoát khỏi một người đàn ông khác thôi.
"Thôi, đừng buôn chuyện nữa, về làm việc đi."
Thu Ninh đi làm rồi, Lê Thiển thì ở nhà dưỡng sức chăm con.
Mạnh Y Nhiên ċһán quá nên ra ngoài đi dạo.
Cô hẹn mấy người bạn chị em xã hội đi ăn tối.
"Y Nhiên, nghe nói cậu có người yêu rồi hả? Gặp nhau qua xem mắt à? Thật không đấy? Là người nhà nào thế? Bọn tớ có quen không?"
Mạnh Y Nhiên trừng mắt "Mấy cậu tò mò bạn trai tớ làm gì?"
"Kể đi mà, ai cũng tò mò thôi. Cậu độc thân bao năm rồi, bọn tớ rấtmuốn biết là người thế nào mà khiến cậu gật đầu đồng ý."
Cô nhún vai, vốn dĩ không định lâu dài với Phạm Văn Hiên.
Hôm nay cũng coi như cô đã hạ quyết tâm, cô và anh ta không hợp.
Cô không có chút cảm giác rung động nào với anh ta, đó là một lỗ hổng trí mạng.
"Chưa chắc đã nên chuyện, mấy cậu tò mò gì chứ. Đợi khi nào thật sự xác định rồi tớ sẽ giới thiệụ"
"Được thôi, nhưng lúc đó nhất định phải dắt anh ấy ra mắt tụi này nha "
"Biết rồi, đừng dài dòng nữa, ăn cơm đi." Mạnh Y Nhiên nâng ly nước trái cây uống một ngụm, nhưng khóe mắt lại lướt qua một nam một nữ vừa bước vào.
Người đàn ông đó cô không lạ gì, vì mấy tiếng trước hai người còn mới gặp nhaụ
Còn người phụ nữ kia thì có hơi quen mắt.
Cô nhớ ra rồi, là người tɾong tấm ảnh chụp chung kia.
/1760
|