“Mạnh tổng muốn gặp tôi là vì chuyện của em gái sao?”
“Đúng vậy, tối qua tôi về nhà nghe cha mẹ nói Chu tiên sinh cho người đem nhiều quà quý đến, cha mẹ tôi cảm thấy áy náy không dám nhận.”
Chu Bách khẽ cong môi, nhìn anh nói.
“Là tôi không phải, chỉ là chút quà nhỏ, nhận lấy là được, không cần cảm thấy nặng̝ nề.”
Mạnh Hạo Nhiên nâng ly trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
“Chu tiên sinh, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi rõ, ngài có ý định gì với em gái tôi? Tôi đã biết chuyện nửa năm trước. Nếu là ngoài ý muốn, em tôi cũng không muốn truy cứu nữa, không bằng cứ cho qua chuyện này, Chu tiên sinh thấy sao?”
Chu Bách là loại đàn ông không phải một đứa ngốc như Mạnh Y Nhiên có thể khống chế được.
Nếu thực sự vướng vào thì có khi bị ăn đến cả xương cũng không còn.
“Chuyện đó, tối qua tôi đã nói chuyện với Mạnh tiểu thư rồi, tôi sẽ tôn trọng ý muốn của cô ấy. Mạnh tổng cứ yên tâm, tôi sẽ không ép buộc gì cả.”
Dù nói vậy, nhưng Mạnh Hạo Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt vẫn cảm thấy lời anh ta nói và những gì toát ra từ con người anh ta h0àn toàn không khớp nhaụ
Nhưng lời đã nói ra, nói thêm cũng vô ích.
Anh nâng ly uống cạn trà tɾong ly, đây là phép lịch sự.
“Đã vậy thì nhà họ Mạnh chúng tôi xin nhận quà bồi thường này. Chuyện này coi như bỏ qua.”
Nói xong anh giơ ly không ra hiệụ
Chu Bách cũng rấtnể mặt, giơ ly trà lên “Được.”
“Vậy tôi không làm phiền Chu tiên sinh nữa, tạm biệt.”
Chu Bách cười gật đầu, lúc đến không đứng dậy, lúc tiễn cũng không đưa tiễn.
Mạnh Hạo Nhiên đứng lên khẽ gật đầu chào.
Dù sao địa vị và tuổi tác của đối phương cũng hơn anh, phép lịch sự cơ bản vẫn phải có.
Chu Bách nhìn bóng lưng cao ráo của Mạnh Hạo Nhiên rời đi, sau đó mới tự rót thêm một ly trà.
“Tiên sinh.”
“Phía Phạm Văn Hiên nói gì?”
“Luật sư Phạm nói đã hiểu ý của ngài.”
Nghe vậy Chu Bách khẽ cong môi “Đặt vé, chiều về Bắc Kinh.”
“Vâng.”
Sau khi biết rõ mấy món quà kia đúng là Chu Bách tặng cô để bồi thường, cuối cùng Mạnh Y Nhiên cũng thở phào.
Hơn nữa cô còn biết anh đã rời khỏi Cảng Thành.
Coi như qua được một cửa ải.
Tâm trạng bỗng tốt hẳn lên.
Còn Mạnh Hạo Nhiên nói gì với ba mẹ thì cô không rõ.
Tóm lại, coi như tiền bạc trao đổi sòng phẳng.
Nhưng ngày qua ngày, hình như cô đã quên mất một người.
Phạm Văn Hiên.
Từ sau cuộc gọi hôm đó, hai người không liên lạc gì nữa, đã năm ngày trôi qua.
Nếu hôm nay mẹ Mạnh không bất ngờ hỏi dạo này quan hệ giữa cô với Phạm Văn Hiên thế nào thì cô thật sự đã quên mất bạn trai mình luôn rồi.
Cô trả lời cũng ổn rồi quyết định chiều đi tìm anh ta nói chuyện một chút.
Dò đường đến văn phòng luật của anh ta, được trợ lý dẫn vào phòng làm việc của anh.
“Mạnh tiểu thư dùng cà phê nhé, luật sư Phạm sắp họp xong rồi.”
Mạnh Y Nhiên nói cảm ơn rồi hỏi “Dạo này luật sư Phạm bận lắm à?”
“Vâng, rấtbận, nghe nói nhận được một vụ kiện lớn nên gần đây đều tăng ca đến nửa đêm mới rời khỏi văn phòng.”
“Vậy à? Không sao đâu, cô cứ đi làm việc, tôi đợi anh ấy là được.”
“Vâng, Mạnh tiểu thư cần gì thì cứ gọi tôi.”
“Được, cảm ơn cô.”
Mạnh Y Nhiên nhấp một ngụm cà phê, khẩu vị của Phạm Văn Hiên cũng khá tốt.
Cô đặt ly xuống, đứng lên dạo quanh văn phòng anh một vòng.
Trên giá sách có cả một bức tường sách luật xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Cô luôn rấtkhâm phụcnhững người học luật.
Đầu óc chắc chắn phải rấtthông minh và linh hoạt.
/1760
|