“Không đúng, chuyện cậu ta góa vợ sao con biết được?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Ờ ha, sao mình biết được?
Tất nhiên là nhờ người điều tra rồi. Nhưng vô duyên vô cớ đi điều tra chuyện riêng tư thế này thì nghe chẳng hợp lý chút nào.
Không thể nói là do tra Baidu được chứ?
May mà Thu Ninh kịp thời cầm đïện thoại ra làm như thật “Baidu có ghi là đã mất vợ mà, nhưng chỉ ghi là mất vợ thôi.”
Mạnh Y Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thu Ninh bằng ánh mắt biết ơn sâu sắc.
“Ưm, Ninh Ninh, chị đúng là một thiên thần nhỏ tốt bụng và đáng yêu, em yêu chị ”
Mạnh Y Nhiên vừa nói vừa định ôm cô nhưng bị Mạnh Hạo Nhiên chặn lại.
“Tránh xa vợ anh ra.”
Mạnh Y Nhiên nhíu mày, tỏ vẻ không vui “Anh làm gì vậy? Em chỉ ôm một cái thì sao? Mất miếng thịt chắc?”
“Không mất, nhưng ngu thì có thể lây, nên em tránh xa ra chút.”
Mạnh Y Nhiên nghe vậy mặt méo xệch “Mạnh Hạo Nhiên, anh đừng quá đáng Dựa vào đâu mà nói em ngu?”
“Nếu em không ngu thì sao lại để người ta tìm đến tận nhà?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Nhắc đến chuyện này thì đúng là cô có hơi đuối lý.
“Em… Em đâu ngờ anh ta lại sai thư ký đến tận nơi tặng quà chứ. Giờ mấy món quà đó phải làm sao đây?”
“Em phải hiểu rõ lý do tặng quà là gì trước đã. Nếu là bồi thường thì có thể nhận.” Mạnh Hạo Nhiên thản nhiên nói.
“Hả? Nhận thật à? Không ổn lắm thì phải?”
Mạnh Hạo Nhiên hừ lạnh “Sao? Em muốn để người ta ngủ chùa à?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Thu Ninh không khỏi trừng mắt nhìn Mạnh Hạo Nhiên, giơ tay kéo tay áo anh.
“Anh nói chuyện kiểu gì thế?”
Cô nghe câu thô lỗ đó mà đỏ mặt, sau đỏ thì chuyển sang xanh, nghiến răng nghiến lợi nói “Mạnh Hạo Nhiên, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi Anh nói chuyện cần thô vậy không? Đã nói là ngoài ý muốn, em cũng là nạn nhân Anh là anh trai em, nếu anh cảm thấy em chịu thiệt, bị người ta ngủ chùa, sao anh không đi đòi lại công bằng cho em đi?”
Mạnh Hạo Nhiên liếc cô một cái, lấy đïện thoại ra gọi trước mặt hai người.
“Giúp tôi liên hệ với ngài Chu Bách, nói tôi có chuyện muốn gặp ngài ấy một lát.”
Mạnh Y Nhiên ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh cúp máy.
“Không, không phải chứ? Anh làm gì vậy? Anh muốn gặp Chu Bách làm gì?”
“Làm rõ ý nghĩa của mấy món quà đó rồi mới quyết định nhận hay trả.” Nói xong anh nắm tay Thu Ninh vào tɾong phòng, để lại Mạnh Y Nhiên ngơ ngác tại chỗ.
Tuy vậy phản hồi cũng nhanh, Chu Bách đồng ý gặp Mạnh Hạo Nhiên vào ngày mai.
“Em không cần đi cùng anh đúng không?”
Mạnh Hạo Nhiên liếc cô “Em muốn đi?”
Mạnh Y Nhiên lập tức lắc đầu “Không không không, em không muốn.”
Cô thực sự không muốn gặp Chu Bách, không hiểu vì sao, tɾong lòng luôn có cảm giác kính sợ người đàn ông đó.
Dù cô cũng không rõ lý do từ đâụ
Nói xong, cô quay đầu chuồn mất.
nan
Mạnh Hạo Nhiên gặp được Chu Bách the0 sự sắp xếp.
Trước đây chưa từng gặp, lần này thấy người thật, Mạnh Hạo Nhiên không để lộ cảm xúc nhưng ánh mắt trở nên trầm lặng.
“Mạnh tổng.”
“Chu tiên sinh, xin lỗi vì đã đến muộn.”
Chu Bách làm động tác mời ngồi “Không có, Mạnh tổng không đến trễ. Mời ngồi, dùng chút gì nhé? Trà hay cà phê?”
“Gì cũng được.” Mạnh Hạo Nhiên tháo cúc áo sơ mi rồi ngồi xuống.
“Thử ấm trà này của tôi nhé?”
Mạnh Hạo Nhiên nhìn anh ta, gật đầu “Được.”
Chu Bách rót cho anh một ly trà thơ๓ nức.
/1760
|