Hơn nữa, có thể thấy rõ ràng những tấm ảnh này đều đến từ nhiều năm trước, thậm chí còn có những tấm cũ hơn thế.
Lâm Bình chỉ vào một bức ảnh trong số đó “Cố tổng, đây chẳng phải là ảnh hồi trung học của ngài ư? Sao những bức ảnh này lại có mặt ở đây?”
Rõ ràng, vừa hỏi xong câu đó, Lâm Bình đã lập tức đoán ra nguyên nhân, vì thế anh ta không thể tin nổi mà thốt lên.
"Cố tổng, có khi nào phu nhân đã thích ngài từ rất lâu rồi không?"
Dù là câu hỏi, nhưng thực tế anh ta đã chắc chắn đến trăm phần trăm.
Lê Thiển thích Cố Đình Sâm, hơn nữa là từ rất lâu trước đây.
Lâm Bình thấy Cố Đình Sâm im lặng, chỉ chăm chú nhìn những bức ảnh với ánh mắt sâu thẳm.
Mặc dù đã đi theo Cố Đình Sâm nhiều năm, nhưng giờ phút này, anh ta cũng không đoán ra được tâm tư của ông chủ, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì. Vì thế, anh ta không nhịn được mà hỏi thêm.
"Cố tổng, đây là ảnh hồi cấp ba của ngài, ngài còn ấn tượng chứ?"
Bất cứ ai có mắt đều nhìn ra những bức ảnh này đều là ảnh chụp trộm, chụp lén.
Chắc hẳn người trong ảnh không hề hay biết.
Cố Đình Sâm nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp đến cực điểm.
"Lớp 10."
Lâm Bình nghe vậy liền hít vào một hơi lạnh "Sớm vậy sao? Vậy chẳng phải đã mười năm rồi ư?"
Nói xong, anh ta cúi đầu, nhìn thấy một cuốn nhật ký nằm lặng lẽ trên giá sách, phủ đầy bụi.
"Cố tổng, ở đây còn có một cuốn nhật ký, ngài có muốn xem không?"
Cố Đình Sâm bước đến cầm cuốn nhật ký lên, phát hiện đây là loại có khóa mật mã từng thịnh hành nhiều năm trước.
Anh vừa định mở thử nhưng chợt khựng lại, sau đó quay sang nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình ngơ ngác "Sao vậy, Cố tổng?"
"Sinh nhật của phu nhân, cậu nhớ chứ?"
Lâm Bình "…"
Khóe môi anh ta không nhịn được mà co giật.
Thật sự phục rồi Ngay cả sinh nhật vợ mình mà cũng không nhớ, lại còn quay sang hỏi trợ lý như anh ta? Bảo sao người ta muốn ly hôn với anh
Dưới ánh mắt tối tăm sâu thẳm của Cố Đình Sâm, Lâm Bình chỉ có thể trả lời "Ngày 3 tháng 3."
Cố Đình Sâm nhập thử dãy số 0303, nhưng không đúng, lông mày anh dần nhíu chặt.
Lâm Bình chớp mắt, đưa ra một gợi ý "Cố tổng, hay là thử sinh nhật của ngài xem?"
Khi khóa nhật ký kêu lên tiếng "cạch" mở ra, Lâm Bình lập tức nghĩ quả nhiên là vậy.
Anh ta lén liếc nhìn biểu cảm âm u khó đoán của Cố Đình Sâm, rất thức thời mà lùi lại vài bước.
Không gian trong phòng chứa đồ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở và âm thanh lật giở trang giấy.
Lâm Bình kiên nhẫn đợi, dù cũng tò mò không biết trong đó viết gì, nhưng Lâm Bình không dám nhìn lén.
Tuy nhiên, anh ta cũng có thể đoán ra được.
Chẳng qua là những tâm tư thầm kín của một cô gái khi yêu thầm ai đó mà không dám nói ra.
Nhưng tại sao trước đây anh ta chưa từng phát hiện ra phu nhân thích Cố tổng?
Rõ ràng cô là một người trầm lặng, không làm loạn, luôn giữ chừng mực…
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài sân có tiếng động, Lâm Bình bước đến vén rèm nhìn xuống.
"Cố tổng, phu nhân về rồi."
Lúc này, Cố Đình Sâm mới ngẩng đầu lên, chậm rãi khép lại cuốn nhật ký trong tay, ánh mắt sâu thẳm đến không thấy đáy.
Lâm Bình có hơi kinh sợ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy ánh mắt như vậy của Cố Đình Sâm.
Cùng lúc đó, Lê Thiển nhìn thấy chiếc xe trong sân, không khỏi căng thẳng.
"Chị hai, sao anh ta lại ở nhà mình?"
Lê Hoan thoáng nhìn về phía gác mái, vỗ nhẹ tay cô trấn an "Là chị mời Cố tổng đến, đừng lo."
Lê Thiển vẫn lo lắng, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại "Chị mời anh ta làm gì?"
Lê Hoan không trực tiếp trả lời, chỉ dịu dàng nói "Vào nhà trước đã."
Lê Thiển không muốn đối mặt với Cố Đình Sâm, nhưng cô cũng hiểu chừng nào hai người còn chưa ly hôn, cô vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Không thể trốn tránh, cô không trốn được.
Lê Hoan như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ nói "Nếu đã không thể trốn, vậy thì dũng cảm một chút, được không?"
/1760
|