Chu Bách nhẹ nhàng gảy tàn thuốc “Từ sau khi vợ tôi qua đời vì bệnh, tôi vẫn luôn độc thân. Ban đầu có vài người muốn nịnh nọt, cố ý đưa phụ nữ đến gần tôi, nhưng tôi không hứng thú. Lâu dần, có lẽ tɾong nhà cho rằng tôi có vấn đề nào đó.”
Mạnh Y Nhiên cảm thấy tim như nhảy dựng, khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn anh cũng bắt đầu bối rối.
Khoan đã…
Chuyện này có thể nói với cô sao?
Người ta thường nói biết càng nhiều, chết càng nhanh. Anh nói mấy chuyện này để làm gì?
Cô có thể không nghe được không?
“Lâu ngày, chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng mình không còn hứng thú với phụ nữ. Thế là họ bắt đầu giở trò khác.”
Đầu óc Mạnh Y Nhiên cũng nhanh nhạy, vô thức hỏi lại “Ví dụ như bỏ thuốc?”
Cái dáng vẻ điên cuồng đêm đó của anh thật sự không giống người bình thường.
Đâu phải cô chưa từng có bạn trai.
Hôm đó thật sự là bị anh dày vò thê thảm, phải dưỡng thương mấy ngày mới hồi phục̶.
Con trâu điên này suýt nữa cày nát cô rồi.
“Ừ, nhưng chiêu đó không có tác dụng͟͟ với tôi. Trước giờ họ bỏ thuốc vào rượu rồi đưa phụ nữ đến, tôi cũng không đụng vào ai.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Tim cô bỗng giật thót, sững sờ nhìn anh.
Vậy rốt cuộc anh muốn ám chỉ điều gì?
Phụ nữ khác anh không đụng, mà lại đụng tɾúng người vừa xui vừa vô tội như cô?
Đầu óc Mạnh Y Nhiên loạn như mớ bòng bong, cố giữ lý trí và bình tĩnh, suy đoán ra một kết luận, nhưng lại là kết luận khiến cô toát mồ hôi hột.
“Ha, ha ha… Chu tiên sinh, anh nói anh tìm tôi suốt nửa năm, chẳng lẽ vì nghĩ mình chỉ có…”
Phản ứng với cô?
Chu Bách mỉm cười dịu dàng “Em thông minh lắm.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Lạy trời, anh thể hiện rõ như vậy thì ai mà đoán không ra?
Nhưng quan trọng là đằng sau sự hứng thú đó là âm mưu gì?
“Mạnh tiểu thư, sau khi vợ tôi qua đời, tôi chỉ có quan hệ với một người phụ nữ là em.”
Mạnh Y Nhiên nghe xong, suýt nữa bật khỏi ghế, nhưng vẫn cố nhịn lại.
“Cái đó, Chu tiên sinh, có thể do hôm đó anh bị bỏ thuốc, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ chẳng liên quan gì đến tôi đâu? Anh…”
“Tôi đã thử rồi.”
Mạnh Y Nhiên “…”
“Cùng loại thuốc, với người phụ nữ khác, tôi chẳng có cảm xúc gì cả. Dù cơ thể có phản ứng, nhưng lòng thì lạnh tanh. Mạnh tiểu thư, em hiểu ý tôi chứ?”
Không
Cô không hiểu
Và cũng không muốn hiểu
Lúc này cô thật sự không ngồi yên nổi nữa, bật dậy khỏi ghế.
“Chu tiên sinh, anh, có thể là anh nhầm rồi, tôi…”
“Vậy em có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Đầu óc Mạnh Y Nhiên rối tung, thấy vẻ lịch thiệp của anh, não bộ lỡ lời hỏi.
“Ch… Chuyện gì?”
Chu Bách nhếch môi cười “Đơn giản thôi.”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Cả người cô cứng đờ, vừa định mở miệng liền bật ra tiếng kêu đầy bất ngờ.
“Á ”
Vì cô bị anh kéo ngã vào lòng.
Ngay lúc này, cô đang ngồi trên đùi anh.
Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô bắt đầu vùng vẫy chống cự.
“Chu… Chu tiên sinh, anh, anh có gì thì cứ nói, đừng làm vậy…”
Cô không ngừng giãy giụa, nhưng rồi chợt cảm nhận được thứ gì đó khiến cô lập tức cứng đờ như đá, h0àn toàn không dám nhúc nhích nữa.
Cả người cô ngồi cứng đờ như cục đá trên chân anh.
/1760
|