Mạnh Y Nhiên vừa nhìn thấy tờ giấy nhớ vẫn còn nguyên vẹn thì người như hóa đá.
Không dám tin loại đồ như vậy mà anh cũng giữ kỹ tới thế, thậm chí còn không có một nếp gấp.
Cô thấy cả da đầu đều tê rần, vội vàng chộp lấy mảnh giấy rồi xé nát, xé cho thật vụn.
“Tôi… Khi đó tôi chỉ nhất thời tức giận, không thể báo cảnh sát thì chẳng lẽ không được trút giận chút sao?”
“Ừ, được chứ.”
Mạnh Y Nhiên “???”
Vậy là có ý gì?
Anh hiểu được tâm trạng và lập trường khi đó của cô, nên sẽ không tính toán với cô nữa?
Thế là cô lén liếc nhìn anh, dè dặt lên tiếng.
“Vậy ý của Chu tiên sinh là không tính sổ tôi nữa?”
Chu Bách nhìn cô, khẽ cong môi “Em là người bị hại, có tính sổ thì cũng nên là em tính với tôi mới phải.”
Mạnh Y Nhiên lập tức cảm thấy tâm trạng tươi sáng “Tôi biết mà, Chu tiên sinh là người biết lý lẽ, chắc chắn sẽ không chấp nhặt chuyện nhỏ đó với tôi, vốn dĩ tôi cũng vô tội mà, coi như huề nhau, đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không bằng chúng ta cùng quên hết đi nhé?”
Cô cảm thấy khả năng này khá cao.
Nhưng Chu Bách lại nghiêng đầu nhìn cô “Coi như chưa từng xảy ra gì, đó là điều em mong muốn?”
Mạnh Y Nhiên gật đầu lia lịa “Đúng đúng đúng ”
Chu Bách nghe vậy dường như cụp mắt xuống như đang cân nhắc đề nghị của cô.
Mạnh Y Nhiên thấy thế thì lập tức nói thêm “Chu tiên sinh, thật sự đêm đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không so đo nữa, anh cũng đừng so đo với tôi, coi như chẳng có gì xảy ra, chẳng phải tốt hơn sao? Đúng không?”
“Em nói cũng có lý, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì? Còn nhưng mà gì nữa?
Nói là huề nhau rồi, nhưng người thật sự chịu thiệt rõ ràng là cô mà
Cô chỉ sỉ nhục anh chút xíu thôi, nhìn kiểu gì cũng là cô chịu thiệt nhiều hơn.
Làm ơn đi, cô là đại tiểu thư nhà họ Mạnh, danh viện Cảng Thành, bị người ta “ngủ chùa” một đêm mà chẳng thèm so đo, một người đàn ông như anh còn muốn để tâm cái gì?
“Nhưng mà tôi đã tìm Mạnh tiểu thư suốt nửa năm trời rồi đấy.”
“Tìm tôi suốt nửa năm?”
Mạnh Y Nhiên chớp mắt đầy kinh ngạc “Sao lại tìm tôi?”
Chẳng phải chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi sao?
“À, tôi hiểu rồi, có phải Chu tiên sinh nghĩ tôi là người phụ nữ được ai đó cài vào để gài bẫy anh đúng không?”
“Chuyện này thì anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không phải, tôi thật sự vô tình bị anh…”
Một vài từ thật sự khó mà mô tả cho chính xác.
“Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, anh cứ yên tâm.”
Mạnh Y Nhiên ngồi thẳng lưng, nét mặt kiên định như sắp tuyên thệ vào Đảng, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề nữa thôi.
Chỉ cần chuyện này trôi qua là tốt rồi
Chu Bách khẽ bật cười “Không ngại nếu tôi hút một điếu thuốc chứ?”
Mạnh Y Nhiên lắc đầu “Không sao, anh cứ hút đi.”
Chu Bách châm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói mờ ảo.
“Có phiền nếu tôi kể một chút về tình hình của mình không?”
Dù Mạnh Y Nhiên không hiểu tại sao anh lại muốn kể những điều này với cô, nhưng cô cũng chỉ có thể lắc đầụ
Chẳng lẽ nếu cô thấy phiền thì anh sẽ không nói nữa sao?
“Đêm hôm đó đúng là tôi bị gài bẫy, nhưng đó không phải lần đầụ”
Tim Mạnh Y Nhiên khẽ siết lại, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn anh “Không… Không phải lần đầu?”
Chẳng lẽ anh đã bị gài bẫy nhiều lần?
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Chu Bách cười khẽ “Đúng vậy, rấtnhiều lần, nhưng chưa lần nào họ thành công.”
Mạnh Y Nhiên “???”
Vậy hôm đó cô xui xẻo tới mức nào?
“Biết tại sao không?”
Mạnh Y Nhiên mờ mịt lắc đầụ Sao cô biết được?
/1760
|