Cửa phòng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn, là người phụ nữ đã chặn cô lúc ở hành lang nhà vệ sinh, giờ đang bưng một khay trái cây và rượu sâm panh bước vào.
“Mạnh tiểu thư, mời dùng.”
Mạnh Y Nhiên nhếch môi “Cảm ơn.”
Người phụ nữ rời đi, tɾong phòng chỉ còn lại cô và Chu Bách.
Mạnh Y Nhiên ngồi trên sofa, ánh mắt dán chặt vào đĩa trái cây, tɾong đầu không ngừng suy nghĩ, chờ anh mở lời, hay nên chủ động thú thật trước để được khoan hồng?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Chu Bách đã mở miệng.
“Nửa năm trước, Mạnh tiểu thư có từng đến Club Trường An ở Bắc Kinh không?”
Mạnh Y Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn anh, Chu Bách cũng đang nhìn cô, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tuy sâu xa nhưng ôn hòa, không có dáng vẻ chất vấn hay ép hỏi.
Dù vậy cô vẫn không kiềm được mà siết chặt ngón tay, chỉ đối diện với anh vài giây rồi lập tức dời mắt xuống đĩa trái cây.
Cô biết, Chu Bách đã dám hỏi như vậy thì chắc chắn đã điều tra ra được gì đó.
Cô có nói dối e là cũng không qua mắt được anh, hơn nữa đúng như Cố Đình Sâm nói, đàn ông nhà họ Chu không dễ đối phó.
Dường như cô chỉ có thể chọn cách bị xử nặng̝.
Cô hít sâu một hơi, cầm ly sâm panh lên uống một ngụm để trấn tĩnh.
“Nửa năm trước đúng là tôi có đến Bắc Kinh, và cũng đã cùng bạn đến Club Trường An…”
Nói đến đây cô lại uống thêm ngụm nữa rồi tiếp lời “Tôi uống hơi nhiều nên bạn tôi thuê phòng cho tôi nghỉ trên lầụ Nhưng có thể cô ấy muốn tạo bất ngờ nên đã đưa một người đàn ông đẹp trai vào phòng. Tôi thấy thì bỏ đi luôn, đúng lúc rời đi thì gặp chuyện ngoài ý muốn…”
Về phần chuyện gì thì cô không nói, nhưng hẳn là anh cũng đoán được.
Quan trọng là cô không muốn nói, cũng không thể nói ra được.
Nhưng rõ ràng Chu Bách không the0 lẽ thường, lại còn hỏi thêm.
“Chuyện ngoài ý muốn gì?”
Cô suýt nữa hắt hết ly sâm panh còn lại vào mặt anh.
Người này có biết xấu hổ không vậy?
Đã vậy mà còn có thể mở miệng hỏi tiếp được?
Nhưng đó chỉ là cô nghĩ thầm chứ không dám làm thật.
Cô đặt ly sâm panh xuống, cúi đầu nhỏ giọng “Lúc đang đi ở hành lang thì bị người ta bất ngờ bịt miệng kéo vào một căn phòng tối om…”
Nhiều nhất cô chỉ có thể nói đến mức này, phần còn lại cô thật sự không thể mở miệng.
Thế nhưng cái người đàn ông này lại cứ cố tình không buông tha, như thể cố ý vậy.
“Sau đó thì sao?”
Mạnh Y Nhiên “…”
May mà tɾong phòng bật đèn mờ, nếu không cô thật sự muốn đào cái hố chui xuống cho xong.
Được, anh đã muốn nghe thì cô sẽ nói.
Nói thì nói, ai sợ ai?
“Sau đó tôi bị một người đàn ông cao thấp béo gầy mặt mũi ra sao tôi còn chẳng biết cưỡng hiếp tôi ”
Nói xong cô lại hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Xong chuyện tôi vốn định báo cảnh sát.”
Nhưng khi bật đèn đầu giường lên nhìn thấy gương mặt của Chu Bách, cô lập tức dẹp bỏ ý định đó.
Trong lòng mơ hồ hiểu được người bị giăng bẫy tối hôm đó là anh, nếu cô thật sự báo cảnh sát e rằng sẽ gây ra chuyện lớn.
Còn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai bên.
Cô cũng không muốn dây dưa với anh.
Nhưng tɾong lòng thì vẫn thấy tức tối nên mới làm ra chuyện điên rồ kia.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm nhận rõ ánh mắt đặt lên người mình sâu sắc đến mức nào.
“Sau đó tại sao không báo cảnh sát?”
Cuối cùng Mạnh Y Nhiên cũng không nhịn nổi mà quay đầu trừng anh, giọng điệu không còn bình tĩnh như trước, đầy bức xúc.
“Anh hỏi đủ chưa đấy? Tối hôm đó xảy ra chuyện gì tɾong lòng anh còn không rõ à? Nhất định phải ép tôi nói ra hết thì anh mới hài lòng phải không?”
Tức thì có tức thật, nói ra thì thấy nhẹ lòng, nhưng đầu óc cô cũng lập tức thấy hối hận.
Đặc biệt là ánh mắt hiện tại của Chu Bách nhìn cô rấtsâu, khiến cô nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng nói thêm.
“Tối hôm đó tôi mới là nạn nhân…”
Nên nếu anh có lương tâm thì đừng chấp nhặt chuyện tờ giấy ghi chú đó nữa
Chu Bách khẽ bật cười, lấy ra tờ giấy nhớ từ ví rồi đặt lên bàn trà.
“Vậy đây là em trả đũa tôi sao?”
/1760
|