Mạnh Y Nhiên nhướng mày cười "Luật sư Phạm đúng là biết nói chuyện, điều tra mà gọi là tìm hiểu, nghe hay phết đấy."
Phạm Văn Hiên mỉm cười không phủ nhận lời của cô.
Mạnh Y Nhiên khẽ hừ một tiếng, cũng không hề tức giận.
"Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy."
Cô nghe ra được anh ta đang ám chỉ điều gì đó, liền khẽ chạm vào chiếc hoa tai kim cương.
"Bởi vì từ tɾong lòng tôi đã phản cảm với những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối."
"Được nhìn thấy con người thật của Mạnh tiểu thư là vinh hạnh của tôi."
Món ăn lần lượt được đưa lên bàn, Mạnh Y Nhiên gọi thêm một chai rượu vang đỏ.
"Mạnh tiểu thư, bất kể tối nay chúng ta có tiến triển gì hay không, tôi cũng rấtvui vì được gặp cô. Sau này nếu cần gì, cứ việc tìm tôi."
Mạnh Y Nhiên nâng ly cụng nhẹ với anh ta "Được, nếu cần tôi sẽ không khách sáo đâụ"
Hai người cụng ly, Mạnh Y Nhiên nâng ly nhấp một ngụm, khóe mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thì ánh nhìn chợt khựng lại.
Trước cửa khách sạn, một chiếc xe vừa dừng lại. Người bước xuống xe không ai khác ngoài người đàn ông cô gặp lúc sáng.
Chu Bách, anh ở tại khách sạn Cố thị?
Có lẽ cô nhìn quá lâu, Phạm Văn Hiên cũng quay đầu nhìn the0 rồi hơi sững lại.
"Người dưới kia là Chu tiên sinh bên Bộ Ngoại Giao sao?"
Mạnh Y Nhiên lập tức quay lại nhìn anh ta "Anh cũng biết anh ta à?"
Phạm Văn Hiên gật đầu "Chắc hầu như ai cũng biết, nhưng chắc chắn Chu tiên sinh không biết tôi."
Nói xong, anh ta liền quay sang nhìn Mạnh Y Nhiên "Mạnh tiểu thư quen Chu tiên sinh sao?"
Cô chớp mắt nói "Tôi vừa từ Thượng Hải về, chúng tôi ngồi cùng chuyến bay, còn ngồi cạnh nhau nữa, có nói chuyện vài câụ"
"Thật đúng là trùng hợp."
Trong lúc hai người trò chuyện, hình như người đàn ông vừa bước xuống xe kia cũng vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ là hai người ngồi gần cửa sổ không hề để ý.
Mạnh Y Nhiên xoay ly rượu tɾong tay. Sao mà trùng hợp vậy chứ?
Nhưng có lẽ Chu Bách chỉ đến khách sạn nghỉ ngơi, mà nhà hàng với khách sạn là hai khu tách biệt, chắc cũng không gặp lại đâụ
Nhưng mà…
Mạnh Y Nhiên đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào Phạm Văn Hiên hỏi luôn "Luật sư Phạm, anh thấy tôi thế nào?"
Phạm Văn Hiên ngẩn người, đẩy kính rồi gật đầu "Mạnh tiểu thư có điều kiện rấttốt, chắc chắn là kiểu phụ nữ mà đàn ông nào cũng thích."
Cô nhướng mày, người hơi nghiêng về trước, tay phải chống cằm, nhìn anh nói "Vậy chúng ta thử tìm hiểu xem sao?"
Phạm Văn Hiên hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, vì là luật sư, anh ta biết quan sát và đọc vị người khác.
Mạnh Y Nhiên hôm nay ăn mặc như vậy đến gặp anh ta, dường như không giống với tin đồn.
Có lẽ vì cô không thích liên hôn môn đăng hộ đối nên mới chọn anh ta?
Phạm Văn Hiên đặt ly rượu xuống, sắc mặt nghiêm túc hơn.
"Được, nhưng Mạnh tiểu thư không cần tìm hiểu thêm gì về tôi sao?"
"Không cần, tôi không phải kiểu người do dự. Hơn nữa chúng ta chỉ là thử tìm hiểu, hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay. Còn xuấtthân của anh tôi cũng không để ý, tôi nghĩ mẹ tôi cũng đã tìm hiểu rõ rồi."
Phạm Văn Hiên mỉm cười, vươn tay ra "Vậy cảm ơn Mạnh tiểu thư đã cho tôi cơ hội này."
Mạnh Y Nhiên cũng mỉm cười bắt tay với anh ta, chỉ là nụ cười tɾong mắt cô không hề chạm đến đáy mắt.
Xin lỗi nhé luật sư Phạm, đành phải lợi dụng͟͟ anh một chút. Nhưng yên tâm, tôi sẽ bù đắp cho anh.
Mỗi năm nhà họ Mạnh có không ít vụ kiện, đó cũng là một khoản chi không nhỏ.
Sau khi ăn tối xong, biết Mạnh Y Nhiên không lái xe, Phạm Văn Hiên đề nghị đưa cô về nhà.
Mạnh Y Nhiên cho anh ta địa chỉ biệt thự chính của nhà họ Mạnh.
Tối nay cô đã thoát kiếp độc thân, chắc chắn những hạn chế trước đó cũng sẽ được gỡ bỏ.
Trên đường về, hai người nói chuyện vui vẻ, không hề có khoảng lặng, họ cùng chia sẻ những kỷ niệm thú vị thời du học.
Cho đến khi xe dừng trước cổng nhà họ Mạnh.
Phạm Văn Hiên xuống xe mở cửa ghế phụ cho cô.
Mạnh Y Nhiên mỉm cười nói “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tối nay nói chuyện vui lắm.”
“Cũng cảm ơn Mạnh tiểu thư đã cho tôi cơ hội này, đây là vinh hạnh của tôi.”
/1760
|