Gọi đïện xong, Mạnh Y Nhiên bắt đầu chỉnh trang bản thân.
Trước đây cô cũng chăm chút ngoại hình, nhưng cái kiểu chăm chút đó là khiến người ta nhìn một lần là khắc cốt ghi tâm, kiểu gây ấn tượng ma͙nh một cách không đúng hướng.
Lúc nhìn thấy cô bước xuống nhà với vẻ ngoài dịu dàng thục nữ, Lê Thiển không nhịn được cười "Chà, hôm nay ăn mặc xinh đẹp ghê ha?"
Mạnh Y Nhiên vén mái tóc xoăn bồng bềnh như rong biển ra sau tai nói "Bởi vì hôm nay, dù thế nào đi nữa, tớ cũng phải chấm dứt cái danh hiệu độc thân này "
Cô đã quyết định rồi
Việc Chu Bách xuấthiện ở Cảng Thành có khả năng rấtcao là không phải ngẫu nhiên, thậm chí có thể là anh cố ý đến tìm cô.
Nhưng lúc chiều khi gặp cô, anh lại không nói rõ mọi chuyện là tại sao?
Có lẽ đúng như Thiển Thiển suy đoán, anh đã điều tra cô, biết gần đây cô đang xem mắt nên mới không vạch trần chuyện đêm hôm đó.
Nhưng nếu cô không còn độc thân nữa, mang danh là hoa đã có chủ thì sao?
Với thân phận và địa vị của Chu Bách, chắc chắn anh sẽ không làm ra chuyện truy cứu nhỏ mọn như vậy.
Thế nên bất kể tối nay người xem mắt có hợp gu hay không, cô đều sẽ đồng ý thử tìm hiểụ
Thử thôi, nếu thật sự không hợp thì chia tay cũng không sao.
Tóm lại, phải khiến Chu Bách từ bỏ ý định nói rõ chuyện đêm hôm đó với cô
"Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, tớ đi đây Đợi tin tốt nha "
Lê Thiển cười vẫy tay "Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ."
Mạnh Y Nhiên bảo tài xế nhà họ Cố đưa đến nhà hàng đã hẹn sẵn.
Gương mặt của cô vốn đã khá nổi bật tɾong các sự kiện cao cấp ở Cảng Thành.
Nhân viên phụcvụ nhanh chóng dẫn cô tới chỗ người đàn ông đã đến trước.
"Mạnh tiểu thư, bên này ạ."
Người đàn ông ấy nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, sau đó lập tức đứng dậy.
"Mạnh tiểu thư."
Mạnh Y Nhiên đánh giá anh từ trên xuống dưới, ngoại hình tuấn tú, khí chất lịch thiệp.
Cô nhớ không nhầm thì anh ta là luật sư ở một công ty luật danh tiếng, hình như còn là kiểu người lập nghiệp từ bàn tay trắng, là một cổ phiếu tiềm năng.
Nếu không thì cũng không lọt vào mắt xanh của mẹ cô.
"Chào anh, tôi là Mạnh Y Nhiên."
Người đàn ông đẩy gọng kính mảnh trên mặt, lễ phép kéo ghế cho cô ngồi rồi mỉm cười.
"Chào cô, tôi tên Phạm Văn Hiên, mời Mạnh tiểu thư ngồi."
Mạnh Y Nhiên cười khẽ ngồi xuống, đợi Phạm Văn Hiên ngồi vào đối diện mới lên tiếng "Luật sư Phạm đợi lâu chưa?"
"Không đâu, tôi cũng mới đến thôi. Hay là mình gọi món trước nhé?"
"Được."
Mạnh Y Nhiên nhận ra Phạm Văn Hiên không mang khí chất của những cậu ấm cô chiêu nên cô cũng không thấy ċһán ghét.
Nhưng thích ư?
Không hiểu sao tɾong đầu cô lại hiện lên hình ảnh gặp Chu Bách hôm nay.
Tuy không có khí chất xa hoa, nhưng cảm giác quyền lực và áp lực vẫn khiến người ta khó có thể phớt lờ.
Dù anh ta rấtlịch sự và điềm đạm với người khác.
"Mạnh tiểu thư thích ăn gì?"
Phạm Văn Hiên thấy cô cứ nhìn mình đăm chiêu, ánh mắt dưới tròng kính chợt lóe lên, khóe môi khẽ nhếch "Mạnh tiểu thư?"
Mạnh Y Nhiên h0àn hồn, chớp mắt rồi nhận lấy thực đơn.
Cô rấttự nhiên chọn vài món mình thích ăn, Phạm Văn Hiên cũng gọi thêm ba món nữa.
Sau khi phụcvụ rời đi, anh ta mới nhẹ giọng nói "Mạnh tiểu thư không giống như tôi tưởng tượng."
"Hửm? Tôi khác sao? Khác chỗ nào?"
Tuy hôm nay Mạnh Y Nhiên ăn mặc trang nhã, nhưng không hề ra vẻ cao quý.
Cô là thiên kim nhà họ Mạnh, ra ngoài thì lễ phép, có đạo đức, còn bây giờ thì rấtthoải mái tự nhiên.
"Tôi có nghe một vài chuyện về Mạnh tiểu thư trước khi đến đây."
Nghe vậy, Mạnh Y Nhiên lập tức tò mò "Chuyện gì về tôi thế? Có tiện kể nghe thử không?"
Phạm Văn Hiên bật cười lắc đầu "Chỉ là một vài chuyện liên quan đến những lần xem mắt trước của cô."
"Ồ?"
"Mạnh tiểu thư cũng biết tôi là luật sư, có thể gọi là bệnh nghề nghiệp cũng được, trước khi đến tôi có tìm hiểu sơ qua về cô."
/1760
|