“Không, mẹ đừng giận nữa. Nhưng mẹ mà cứ ép kiểu này, con nổi lên lòng phản nghịch lên là to chuyện đấy ”
“To chuyện gì ấy hả? Để con ví dụ nhé ”
“Mẹ ngày nào cũng ép con đi xem mắt như thế, bây giờ cứ nghĩ đến đàn ông là con thấy khó chịụ Mẹ không sợ ép riết rồi có ngày con đổi luôn xu hướng tính dục, quay sang thích con gái à? Đến lúc đó con dẫn bạn gái về ra mắt mẹ với ba thì sao?”
Không biết người bên kia tai nghe nói gì mà Mạnh Y Nhiên hít sâu một hơi, vội tháo tai nghe ra.
Cô tắt tai nghe, đưa đïện thoại lên tai nhịn cười.
“Mẹ xin đề phòng trước thôi, con chưa nói sẽ dẫn bạn gái về thật mà.”
“Cho nên tối nay con không đi xem mắt đâu, mẹ tự nói với đối phương đi.”
“Con cũng chẳng sợ, có thu lại cổ phần xe hay khóa thẻ ngân hàng thì con vẫn sống tốt. Ai bảo bạn thân con là vợ của Cố Đình Sâm, là tiểu thư Lê thị làm gì.”
“À đúng rồi mẹ, Thiển Thiển bảo nếu con thật sự bị đuổi khỏi nhà, cô ấy sẽ nuôi con cả đời nên con không sợ.”
“Mẹ bớt giận đi, con không cố ý chọc mẹ đâụ Thôi con không nói nữa, sắp lên máy bay rồi, bye bye ”
Nói xong, Mạnh Y Nhiên ngắt máy, nhìn màn hình lắc đầu bất lực.
“Thật sự bó tay với hai ông bà này, càng bị phản đối thì càng hăng máu thế? Mình đã phiền sắp chết rồi mà bọn họ vẫn chưa thấy phiền sao?”
Nói rồi cô đưa tay ra lấy ly cà phê uống một ngụm.
Nhưng vừa nuốt xong, cô phát hiện mùi vị không giống lúc nãy, chẳng lẽ do tan đá nên mới đắng thế?
Sao lại đắng chát nhạt toẹt như này?
Cô xoay ly cà phê nhìn nhãn dán trên đó.
Cà phê đen nguyên chất?
Không đúng, rõ ràng cô gọi ít cà phê thêm sữa thêm đường cơ mà?
Khi đang đầy nghi hoặc, bên cạnh bỗng vang lên giọng nam trầm thấp.
“Tiểu thư, cô cầm nhầm cà phê của tôi rồi.”
Gì chứ?
Cô cầm nhầm cà phê, lại còn uống mất rồi?
Cô lập tức đỏ mặt xấu hổ, quay sang định xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhìn kỹ nên…”
Nhưng khi thấy rõ người ngồi bên cạnh, nửa câu sau liền nghẹn lại tɾong cổ họng không nói ra được.
Cô ngây người như bị sét đánh, nhìn chằm chằm người ngồi cạnh.
Chu Bách?
Sao anh lại ở đây?
Mà sao lại trùng hợp ngồi ngay cạnh cô?
Vậy ly cà phê cô cầm nhầm là của anh?
Cô đã uống cà phê của Chu Bách?
Ánh mắt Chu Bách chuyển từ khuôn mặt ngỡ ngàng của cô sang ly cà phê tɾong tay cô.
Tim Mạnh Y Nhiên đập nhanh hơn, đầu óc toàn là hàng vạn câu hỏi vì sao, nhưng cô vẫn tỉnh lại được, cúi đầu nhìn ly cà phê đã uống, cả người vô cùng lúng túng, còn thấy hơi nhục.
Cô đã uống cà phê của người ta
Cô vội vàng đặt ly cà phê xuống, nhưng nghĩ lại thì cũng vô ích, cô uống rồi còn đâụ
Dù đắng đến mức nhăn cả mặt.
“Cái đó… Xin lỗi, tôi… vừa rồi tôi không nhìn kỹ, tiện tay cầm nhầm, thực sự xin lỗi, tôi mua cho anh ly khác nhé.”
Nói xong cô liền đứng dậy định đi mua.
Rồi thừa dịp chuồn ra ngoài, nhờ nhân viên đưa cà phê giùm
Nhưng vừa đứng dậy đã nghe anh dịu giọng nói “Không cần đâu, sắp lên máy bay rồi.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói.
“Không sao, không sao, tôi quay lại ngay. Thật sự xin lỗi anh.”
Nói xong, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng chờ, đến quán cà phê gọi một ly cà phê đen mới toanh, còn boa thêm cho nhân viên để nhờ họ đem vào tận nơi.
Cô trốn vào một góc tɾong quán cà phê, lén lút quan sát.
Cô thấy nhân viên cầm cà phê đi vào, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng chờ VIP lại bị đẩy ra.
/1760
|