Đi đầu là hai người đàn ông, phía sau mới là Chu Bách.
Cô lập tức trợn tròn mắt, dán mắt nhìn chằm chằm.
Cô đã bắt đầu hoảng loạn rồi.
Sao lại trùng hợp thế chứ, vậy mà lại gặp Chu Bách ở cái nơi này?
Má ơi, xác suất kiểu gì vậy, cô vừa mới quên được chút phiền não thôi mà
Cô thấy nhân viên quán cà phê nói gì đó với họ, cả nhóm hình như còn quay sang nhìn về phía cô. Cô hoảng quá, vội nấp sau bức tường.
Cô đã dặn kỹ nhân viên là mang cà phê đến cho một người tên là Chu Bách.
Xem ra nhân viên vẫn nhớ, cô còn thấy rõ Chu Bách đã nhận lấy cà phê.
Hình như anh còn liếc mắt nhìn về phía cô một cái, nhưng nhanh chóng bị người bên cạnh nhắc nhở nên đã rời đi.
Mãi đến khi Chu Bách và nhóm của anh rời đi, Mạnh Y Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy anh nhìn về phía cô, cô còn tưởng tim mình ngừng đập rồi chứ.
Đặc biệt là lúc ở phòng chờ vừa rồi.
Cô nghĩ lúc đó chắc biểu cảm của mình cũng đặc sắc lắm nhỉ?
Anh có nghi ngờ gì không?
Hôm đó tɾong phòng tối om, cả quá trình cô đâu có thấy rõ mặt anh, chắc anh cũng không nhận ra cô đâụ
Nghĩ đến đây, trái tim đập loạn của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Lúc này cô mới thấy đúng là mình nên nghe lời Khâu Sảng, ở lại Thượng Hải chơi thêm vài hôm
Mãi đến khi nghe thấy thông báo lên máy bay, cô mới xách túi rời khỏi quán cà phê.
Lần này cô mặc thêm áo khoác, còn đe0 cả kính râm.
Dù sân bay rấtlớn, khả năng gặp lại chắc không cao, nhưng cô vẫn sợ lắm rồi.
Nhưng người ta hay nói, càng sợ cái gì thì lại càng gặp cái đó.
Cô không thể ngờ, không chỉ đi chung chuyến bay với Chu Bách, mà còn ngồi ngay bên cạnh
Khi cô vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên là muốn quay đầu bỏ chạy, định đổi chuyến bay saụ
Nhưng những người phía sau giống như đang vội, cứ chen lấn đẩy cô về đúng vị trí.
Không còn cách nào khác, cô đành lùi lại nhường đường, đợi mọi người đi qua gần hết mới định chuồn đi.
Nhưng lúc đó, một tiếp viên hàng không tiến đến hỏi “Thưa cô, số ghế của cô là gì? Tôi có thể giúp cô tìm.”
Mạnh Y Nhiên “…”
“Không cần đâu, tôi tìm được rồi, tôi chỉ là…”
Cô vốn định nói cô chợt nhớ ra quên tắt ßếp gas ở nhà nên phải về gấp.
Nhưng đúng lúc ấy Chu Bách quay đầu nhìn sang.
Lúc đầu có vẻ anh không chú ý đến cô, mãi đến khi cô vừa mở miệng, anh mới ngẩng đầu nhìn.
Mạnh Y Nhiên vẫn đang âm thầm quan sát từng cử chỉ của anh, dù có kính râm vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh.
Từ ánh mắt và biểu cảm đó, cô chắc chắn anh đã nhận ra cô là người uống nhầm cà phê hồi nãy rồi
Mạnh Y Nhiên Mày đúng là ngu chết đi được
Cô đã cải trang kỹ đến vậy, vừa nãy đứng sát bên mà anh không nhận ra, thế mà lại tự dưng mở miệng, tự chui đầu vào rọ à?
Lúc ở phòng chờ, tóc cô buông xõa, bây giờ đã buộc lên, mặc thêm áo khoác, đe0 kính râm.
Vậy mà chỉ một câu nói đã lộ tẩy.
Tiếp viên thấy cô ấp úng lại nhẹ nhàng hỏi “Thưa cô, nếu có gì cần giúp đỡ, cô cứ nói với nhân viên chúng tôi ạ.”
Mạnh Y Nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của tiếp viên, đành nhận mệnh nói.
Nói xong, cô đành ngồi xuống bên cạnh Chu Bách tɾong ánh mắt của anh.
May mà ghế hạng nhất, dù ngồi cạnh nhưng vẫn có vách ngăn.
“Vâng, thưa cô, xin chờ một lát.”
Mạnh Y Nhiên gượng cười. Vị trí thì thoải mái đấy, nhưng cô lại có cảm giác như ngồi trên đống kim châm.
Trời ơi, phải làm sao bây giờ? Có ai cứu cô không?
Cô hối hận rồi, đáng ra nên hoãn lại đến mai bay về
Ngay lúc đó, đïện thoại cô rung lên. Nhìn thấy người gọi, cô liền bắt máy, quay người sang một bên, che đïện thoại thì thào
“Alo, Thiển Thiển?”
“Cậu đang ở đâu đấy? Sao nói nhỏ thế?”
/1760
|