“Nhưng mà chẳng phải cậu nói cậu chưa ngủ với anh ta sao?”
Đúng là cô không hề ngủ với người mẫu nam đó, nhưng vì tò mò mà đã vào phòng một lần, rồi bị người ta cưỡng ép
Thế nên Mạnh Y Nhiên trừng mắt nhìn cô bạn “Tớ cảnh cáo cậu, đừng có giở mấy trò đó nữa ”
“Được rồi được rồi, không giở trò nữa. Vậy cậu nói đi, muốn chơi gì?”
“Gì cũng được, dạo này tâm trạng tớ không tốt, tới tìm cậu là để thư giãn, nhưng cậu kiềm chế một chút, bớt mấy trò nhảm nhí lại ”
“Không thành vấn đề Cứ để chị đây lo cho ”
Mạnh Y Nhiên ở lại Thượng Hải một tuần, sau khi giải tỏa tâm trạng thì không còn căng thẳng và áp lực như trước nữa.
“Nhiên Nhiên, thật sự không ở chơi thêm vài ngày sao?”
“Chơi gì nữa chứ, cậu bận thế, đâu thể ngày nào cũng đi chơi với tớ? Một mình tớ thì buồn chết mất.”
“Không sao mà, lúc nào có thời gian tớ sẽ đi tìm cậu, hoặc để bạn tớ chơi với cậu cũng được, chẳng phải các cậu chơi rấthợp nhau sao?”
“Thôi bỏ đi, tớ vẫn nên về Cảng Thành thì hơn, lần sau lại đến tìm cậu chơi.”
“Vậy được, nhưng lần sau nhất định phải đến nha ”
“Biết rồi mà, về đi, tớ đi đây, tạm biệt ”
“Tạm biệt ”
Sau khi chào tạm biệt Khâu Sảng, Mạnh Y Nhiên quay người vào sân bay.
Cô đi du lịch đến mức chẳng buồn mang the0 hành lý, có tiền là được rồi.
Chuyến đi Thượng Hải lần này, Khâu Sảng sắp xếp cho cô rấtchu đáo.
So với Bắc Kinh, Mạnh Y Nhiên thích Thượng Hải hơn.
Mỗi lần đến mấy thành phố lân cận, cô đều tranh thủ dạo chơi một chút.
Cô nhìn thời gian lên máy bay, vẫn còn khá lâu nên mua một ly cà phê rồi đi vào phòng chờ VIP.
Điểm tích lũy của cô cũng đã đủ tiêu chuẩn hội viên VIP.
Vì thế cô đe0 balo, cầm ly cà phê, vừa nghe đïện thoại vừa vào phòng chờ VIP.
“Ừ, tớ đến sân bay rồi, chuyến bay lúc 1 giờ, còn hơn một tiếng nữa, không biết có bị delay không. Nếu không trễ thì sẽ hạ cánh đúng giờ. Ừ, được ”
Gọi đïện xong, cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, hút một ngụm cà phê đá qua ống hút rồi tiện tay đặt sang một bên.
Cô đe0 tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị chợp mắt một lát.
Tối qua cô chơi rấtmuộn mới ngủ nên giờ thiếu ngủ.
Biết hôm nay cô về, tối qua Khâu Sảng đã chơi với cô đến tận khuya.
Dù sáng dậy muộn, nhưng cô vẫn cùng Khâu Sảng ăn trưa rồi mới ra sân bay.
Giờ thì thật sự là mệt rồi.
Tuy vậy, để tránh ngủ quên lỡ chuyến bay, cô vẫn đặt báo thức.
Nghe nhạc nhẹ một chút là cô ngủ thiếp đi ngay, chiếc ghế có thể ngả lưng và có chế độ massage.
Cô cũng giấc ngủ ngắn này khá thoải mái.
Nhưng thứ đánh thức cô không phải báo thức, mà là cuộc gọi từ mẹ cô.
Cô mò lấy đïện thoại, nhấn tai nghe nghe máy.
“Hửm? Ai thế?”
“Con lại chạy đi đâu nữa, không ở Cảng Thành à?”
Nghe giọng truy hỏi của mẹ, Mạnh Y Nhiên ngáp một cái rồi đáp “Con ở Thượng Hải, chiều về. Có chuyện gì à mẹ?”
“Mẹ sắp xếp cho con gặp một thanh niên tài giỏi, tối nay đi gặp mặt một chút.”
Vừa nghe đến chuyện xem mắt, Mạnh Y Nhiên lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy.
“Không phải chứ mẹ, mẹ sốt ruột gả con vậy sao? Con không lấy chồng thì sao đâu chứ? Giờ nhiều phụ nữ độc thân đâu có lấy chồng. Anh con với Thu Ninh tình cảm ngọt ngào, có con cái rồi, sao mẹ cứ chăm chăm vào con vậy?”
“Với lại, người phù hợp ở Cảng Thành mẹ giới thiệu hết cho con rồi, còn ai chịu đi xem mắt với con nữa?”
“Mạnh phu nhân, chẳng lẽ mẹ uy hiếp người ta à?”
“Con nói linh tinh gì đấy? Gì mà mẹ uy hiếp người ta?”
Mạnh Y Nhiên ngáp dài, duỗi người, uể oải nói.
“Thôi nào, đùa chút thôi, đừng giận. Lần này mẹ giới thiệu người thế nào?”
“Ồ, du học sinh, con nhà học thức. Ý là mẹ với ba con đã bỏ tiêu chí môn đăng hộ đối, chỉ cần là trí thức tử tế là được, đúng không? Miễn có người chịu cưới con là được?”
“Nếu con hạ tiêu chuẩn thì chắc chắn có người muốn cưới con chứ sao? Với thân phận tiểu thư nhà họ Mạnh thì cũng có khối người muốn cưới vì cái danh này.”
/1760
|