Kiều Nhã Tư còn đang cười đến co giật thì cửa phòng bao bị đẩy ra lần nữa.
Hai người ngẩng đầu nhìn, tiếng cười của Kiều Nhã Tư lập tức tắt ngúm.
Cô cứng đờ mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông bất ngờ xuấthiện.
“Anh, anh… Sao anh lại ở Cảng Thành?”
Vẻ mặt Chu Chính bình tĩnh, không hề lạnh lùng giận dữ như Lư Cảnh Sơn, ngay cả khi thấy cô ngồi cạnh một người đàn ông khác với tư thế thân mật, anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
“Không muốn tôi ở đây à?”
Kiều Nhã Tư “…”
Ban đầu cô bày ra trò này chỉ để thử phản ứng của anh, nghĩ nhiều lắm thì anh sẽ gọi đïện chất vấn thôi.
Ai ngờ đâu người này lại đột ngột xuấthiện trước mặt
“Không, không phải… Anh… Anh đến Cảng Thành khi nào vậy, sao tôi không biết?”
Trong đầu Kiều Nhã Tư giờ chỉ toàn là dấu hỏi.
Điện thoại rung lên, cô liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Lư Loan.
Lư Loan Á á á, vãi, tớ vừa thấy Chu Chính Sao anh ta lại đến Cảng Thành vậy? Có phải tới bắt cậu không? Cậu chạy mau đi
Kiều Nhã Tư “…”
Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng với ba dấu chấm than, khóe miệng cô co giật mấy cái.
Chị em à, cậu nói muộn quá rồi
Giọng điệu Chu Chính vẫn điềm đạm “Tôi đến Cảng Thành làm phiền em lắm sao?”
Không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Kiều Nhã Tư lại thấy da đầu mình tê rần, nhất là khi thấy ánh mắt anh nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Cô lập tức đẩy người bên cạnh ra, hắng giọng nói.
“Sao lại làm phiền chứ, ha ha…”
Chu Chính giơ cổ tay xem giờ “Tôi đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh rồi, đi thôi.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô có thể nói không về được không?
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt Chu Chính, cô đã ngoan ngoãn đứng dậy.
Kiều Nhã Tư đi tới trước mặt anh, nhìn anh mà không nói gì.
Chu Chính cụp mắt nhìn cô, môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói “Tối nay chơi vui không?”
Kiều Nhã Tư thầm nghĩ cô còn chưa kịp chơi gì nữa đấy
“À, cũng… cũng tạm.”
Chu Chính nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới quay sang liếc Mạnh Y Nhiên.
Từ lúc Chu Chính bước vào, Mạnh Y Nhiên cứ ngơ ngẩn nhìn anh, nét mặt có hơi khó hiểụ
Kiều Nhã Tư thấy anh nhìn sang Mạnh Y Nhiên cũng quay đầu lại, phát hiện Mạnh Y Nhiên có gì đó không ổn.
Nhưng cô không nhận ra gì khác từ Chu Chính nên tɾong lòng bắt đầu thấy nghi ngờ.
Hai người này rốt cuộc có quen nhau hay không?
Mạnh Y Nhiên lấy lại tinh thần, lập tức dời ánh mắt, hắng giọng.
“Khụ, à thì, Tiểu Kiều, hay em cứ về trước đi, sau này có dịp chúng ta gặp lại.”
Kiều Nhã Tư gật đầu “Vâng, chị Y Nhiên, vậy em đi trước nhé, hẹn gặp lại.”
Mạnh Y Nhiên liên tục gật đầu “Được, được.”
Kiều Nhã Tư quay sang nhìn Chu Chính, nhưng anh lại bất ngờ hỏi một câụ
“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Kiều Nhã Tư “…”
Tên chó này có ý gì đây?
Cô vẫn còn đứng đây kia mà
Lại còn dám bắt chuyện với người phụ nữ khác trước mặt cô?
Sắc mặt Mạnh Y Nhiên lập tức lúng túng, ánh mắt cũng bắt đầu dao động.
“Khụ… Chắc là… Chu… Chu tiên sinh nhận nhầm người rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà, ha ha.”
Kiều Nhã Tư càng lúc càng thấy không ổn, mà cái không ổn này lại khiến cô có cảm giác rấtkỳ quái, khó tả.
Chu Chính vẫn bình thản gật đầu, thu lại ánh nhìn.
/1760
|