“Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi.”
“Chị Y Nhiên, em đi đây, tạm biệt.”
Mạnh Y Nhiên kéo môi gượng cười “Tạm biệt…”
Vừa lên xe, Kiều Nhã Tư đã không nhịn được mà hỏi “Anh quen đại tiểu thư nhà họ Mạnh à? Tôi cảm thấy hình như chị ấy cũng biết anh, cảm giác từ kỳ kỳ sao ấy.”
Chu Chính liếc cô một cái “Giờ em đang chất vấn tôi à?”
Kiều Nhã Tư “…”
Ờm, hình như có hơi “đổi vai” thật rồi ha
“Khụ, tôi đâu có chất vấn? Tôi không…”
Còn chưa nói hết câu thì cổ cô đã bị bàn tay anh giữ chặt, lực ma͙nh đến mức cô giật mình, cảm giác có hơi đaụ
“Ưm Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy, mau thả ra ”
“Đưa đïện thoại đây.”
“Làm gì? Tôi không đưa ”
Chu Chính siết ma͙nh hơn, Kiều Nhã Tư đau đến kêu oai oái, không chỉ đau mà còn nhột, bởi cổ vốn là chỗ nhạy cảm của cô.
“Nhẹ nhẹ nhẹ chút Tôi, tôi đưa cho anh là được chứ gì, đừng bóp nữa ”
Kiều Nhã Tư lấy đïện thoại từ túi ra, Chu Chính mở danh sách bạn bè, thấy được thứ mình muốn thấy thì quay sang nhìn cô.
“Để chế độ chỉ mình tôi xem? Cố tình đúng không?”
Kiều Nhã Tư “…”
Biết thế đã không nghe lời Lư Loan, giờ thì nhục muốn đội quần luôn
Ban đầu định lát nữa sẽ xóa ngay, cứ nghĩ xoá rồi sẽ không để lại dấu vết, giờ thì biết làm sao đây?
Cô đỏ bừng mặt, ấp úng mãi không nói nên lời.
“Không, không phải…”
Chu Chính dùng đïện thoại cô xem lại một lượt ảnh và vide0, cuối cùng dừng ở tấm chụp cô và người mẫu nam tóc vàng mắt xanh.
“Em làm vậy để làm gì?”
Kiều Nhã Tư “…”
Tiêu rồi, không nói ra nổi thì làm sao bây giờ?
Đúng là ngu mới đi nghe lời Lư Loan
Chu Chính xóa luôn dòng trạng thái chỉ mình tôi xem trên vòng bạn bè ngay trước mặt cô, sau đó trả lại đïện thoại, giữ cổ cô ép quay mặt về phía mình.
“Nếu chỉ muốn thăm dò thái độ của tôi thì không cần tốn công vậy đâu, tôi có thể nói thẳng cho em biết.”
“Hả? Không… Không phải ý đó, tôi chỉ là ưm ”
Còn chưa nói hết, môi cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Cô trừng to mắt kinh ngạc, đến khi kịp phản ứng muốn giãy giụa thì đã quá muộn.
Cô bị đè nghiêng trên ghế tựa của xe, bị hôn rấtlâu rấtlâu…
Mãi cho đến khi một cục khăn giấy bị ném ra ngoài cửa sổ xe.
Tựa đầu vào cửa kính, gương mặt cô đỏ bừng, giờ phút này, quả thực Kiều Nhã Tư hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Lư Loan ơi là Lư Loan, cậu đúng là chuyên hại người Không chỉ hại chính mình mà còn đẩy cô xuống hố nữa
“Kiều Nhã Tư, từ lúc tôi chạm vào em thì em đã không thể thoát khỏi tôi rồi. Nên em không cần phải dò xét xem tôi nghĩ gì về em. Tôi không định để Thừa Nghiệp lớn lên tɾong một gia đình tɾong trọn vẹn, em hiểu ý tôi chứ?”
Kiều Nhã Tư “…”
Không, cô không muốn hiểu
Cô cứ coi như không nghe thấy, giả vờ điếc luôn cho rồi
Nhưng Chu Chính cũng không định tiếp tục ép cô, chỉ muốn dùng cách này cùng giọng điệu bình thản để nói rõ lập trường của mình.
“Cô gái tɾong phòng bao, cô ấy tên gì? Sao hai người quen nhau?”
Chu Chính bỗng chuyển chủ đề, Kiều Nhã Tư mừng như bắt được vàng.
“Mạnh Y Nhiên. À, là Lê… chính là bạn thân của Cố phu nhân đấy. Cô ấy cũng là tiểu thư nhà họ Mạnh, tập đoàn Mạnh thị ở Cảng Thành. Sao vậy? Hai người quen nhau thật à?”
“Không quen.” Chu Chính đáp hờ hững.
Kiều Nhã Tư nghiêng đầu nhìn anh, đánh giá từ trên xuống dưới “Thế sao lại hỏi tôi về chị ấy?”
Chu Chính không trả lời, chỉ cầm đïện thoại gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó mới nói.
“Đi đón Thừa Nghiệp rồi ra sân bay.”
/1760
|