"Đợi đã, Loan Loan, vừa nãy em nói là ai?"
"Ai cơ?" Lư Loan hơi khó hiểu trước phản ứng đột ngột của cô ấy.
Ngay cả Kiều Nhã Tư cũng quay sang nhìn "Chị Y Nhiên, chị quen người đó à?"
Mạnh Y Nhiên nhìn hai người một lúc rồi lại hỏi "Cha của Tiểu Thừa Nghiệp mà các em nói, họ Chu, là nhà họ Chu ở Bắc Kinh sao?"
Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầụ
"Đúng vậy, chính là nhà họ Chu ở Bắc Kinh, hơn nữa cha của Tiểu Thừa Nghiệp là người mới tuyên bố từ chức không lâu trước đây…"
Lư Loan cố ý hạ thấp giọng nói phần này.
Mạnh Y Nhiên lập tức trợn to mắt, rượu tɾong ly cũng bị tràn ra ngoài tay.
"Ý em là Chu Chính?"
"Đúng vậy Chính là anh ta."
Mạnh Y Nhiên "…"
"Chị Y Nhiên, sao chị có biểu cảm kỳ lạ thế? Chẳng lẽ chị quen anh ta, hay hai người có xích mích gì, hoặc là…"
Lư Loan càng nói càng nghĩ tới điều xấu nhất, không lẽ hai người từng có quan hệ gì?
Cô không khỏi quay sang nhìn Kiều Nhã Tư, thấy Kiều Nhã Tư cũng đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Y Nhiên, cơ thể hơi căng cứng.
"Chị Y Nhiên, chị thật sự quen anh ta sao?" Kiều Nhã Tư nhìn cô ấy, hỏi khẽ.
Lúc này Mạnh Y Nhiên mới bừng tỉnh, thấy vẻ mặt hai người có vẻ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Không phải, chị biết anh ta, nhưng anh ta không biết chị đâu, hai em đừng hiểu lầm."
Hai người nhìn nhau, Lư Loan khó hiểu hỏi "Vậy sao chị phản ứng dữ vậy?"
"À thì…"
Mạnh Y Nhiên gãi trán, hắng giọng.
"Chị quen một người khác tɾong nhà họ Chu, không phải anh ta, chỉ là thấy bất ngờ thôi. Trước kia cũng từng nghe vài tin trên báo, nhưng không nghĩ tới lại có liên quan tới hai đứa em, thật sự chỉ bất ngờ mà thôi."
Mà đúng là bất ngờ thật.
Lời Mạnh Y Nhiên vừa dứt, cửa phòng bao lập tức bị đẩy ra.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đặc biệt là Lư Loan, cô lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, cả gương mặt hoảng hốt và bất an.
"Anh… Anh… Sao anh lại đến đây? Chẳng phải… Chẳng phải anh đang…"
Lư Cảnh Sơn lạnh lùng liếc quanh phòng, cười khẩy "Anh làm sao?"
Lư Loan bị bắt tại trận, lập tức bị lôi ra khỏi phòng bao.
“Á Anh ơi, anh ơi em sai rồi, em… em thật sự không có, anh hiểu lầm rồi, anh, anh buông em ra trước đã ”
“Hiểu lầm? Em nghĩ anh mù hay anh ngu, hửm?”
“Không không không, anh không mù cũng không ngu, em… em chỉ tiện tay chọn đại thôi, em còn chưa đụng vào họ, họ cũng chưa đụng vào em, em là phụ nữ có thai mà, em có thể làm được gì chứ ”
“Câm miệng Em còn biết mình có thai hả? Lư Loan, em tưởng có thai thì anh không dám dạy dỗ em nữa đúng không?”
“Không, không phải, không có, em thật sự không có mà, anh tin em đi ”
“Muốn tìm đàn ông chứ gì? Hửm?”
“Không không không, em thề, em thề em tuyệt đối không có ý đó, ưm, anh ơi anh ơi, anh phải tin em, anh thật sự phải tin em ”
“Câm miệng ”
“Hu hu, ông xã ơi, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, anh thật sự hiểu lầm em rồi, anh nghe em nói rõ đã, em chỉ là… Ưm ”
Nghe đoạn đối thoại giữa hai anh em, à không của hai vợ chồng này, Kiều Nhã Tư không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Phụt, ha ha ha…”
Mạnh Y Nhiên thì dở cười dở khóc “Cái này, chị có nên giải thích giúp em ấy mấy câu không? Người này là do chị tìm cho mấy em mà?”
Kiều Nhã Tư cười không ngừng được, ôm bụng xua tay
“Không cần, không cần, không sao đâu, chị đừng lo cho cô ấy. Dù Lư Cảnh Sơn có giận thật thì cũng không làm gì cô ấy đâu, cô ấy có thai hơn bốn tháng rồi, an toàn lắm.”
Mạnh Y Nhiên nhếch môi “Vậy thì được.”
Nói xong quay đầu lại, thấy Kiều Nhã Tư vẫn còn đang cười, cô có hơi bất đắc dĩ hỏi “Buồn cười tới thế sao?”
“Buồn cười chứ Từ đoạn hội thoại đó em có thể tưởng tượng ra ngay vẻ mặt của Loan Loan lúc nãy rồi, nhất định là rấtrén, ha ha ha…”
Thấy vậy, Mạnh Y Nhiên cũng nhếch môi cười the0.
Nhưng đúng là có câu vui quá hóa buồn.
/1760
|