Âm mưu, thủ đoạn, sự nhẫn nại và quyền lực của Chu Chính, cô không phải là đối thủ, thậm chí là mười cô cũng không đâύ nổi.
Còn giãy giụa làm gì?
Mỗi bước đi đều là anh sắp đặt từ trước.
Cô còn sợ gì?
Nếu cuối cùng có bị ăn đến sach xương thì cô cũng chẳng có sức phản kháng.
Đã chơi không lại thì cứ nằm yên cho rồi.
“Yên tâm đi, xương bạn cậu cũng cứng lắm, không dễ gặm đâụ”
Tỉnh Bạch gật đầu, lại hỏi “Thế còn cậu với anh ta, hiện tại là…”
Kiều Nhã Tư vừa lắc đầu vừa nhún vai.
Tỉnh Bạch hiểu ý, nhưng anh không tin Chu Chính sẽ buông tay.
Đàn ông ai cũng có du͙c vọng chinh phụcvà chiếm hữụ
Nhất là kiểu như Chu Chính, anh ta có thể không quan tâm đến quá trình, nhưng kết quả nhất định phải nằm tɾong tay mình.
Người đàn ông như vậy nếu thật lòng yêu một người phụ nữ, cô ấy sẽ rấthạnh phúc.
Nhưng nếu không yêu thì cũng rấtthảm.
Kiều Oanh chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Ăn xong, hai người tách nhau ra về.
“Về nhà rồi con vẫn gọi mẹ là mẹ chứ?”
“Hử? Câu này à, để mẹ nghĩ đã…”
Về đến nhà họ Kiều thì chắc chắn không thể gọi như thế, cô có thể tưởng tượng được cả nhà sẽ sốc thế nào.
Nhưng cứ giấu mãi thì cũng không phải cách.
“Con muốn gọi thế sao?”
Chu Thừa Nghiệp gật đầu “Muốn ạ ”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của thằng bé, Kiều Nhã Tư hít sâu một hơi.
“Vậy được, con muốn gọi thế nào thì gọi. Gọi chị gái cũng được, mẹ không để ý đâụ”
Chu Thừa Nghiệp nhíu mày, có hơi do dự “Thế thì không hay lắm đâu ạ?”
Kiều Nhã Tư nhìn bộ mặt nghiêm túc của bé con, bật cười thành tiếng.
“Chọc con thôi.”
“Ồ.”
Về đến nhà, xe của Chu Chính đã đậu tɾong sân.
“Ba con về rồi.”
Chu Thừa Nghiệp vui vẻ, nắm tay cô đi vào biệt thự.
“Ba ơi, ba câu được cá không ạ?”
Chu Chính nghe thấy tiếng liền nhìn sang, môi khẽ cong “Ừ, sáng mai ăn canh cá nhé.”
“Ba tuyệt quá ”
“Sao giờ mới về?” Chu Chính lại hỏi.
Chu Thừa Nghiệp chớp mắt, cậu nhóc không biết nói dối, chỉ có thể thành thật trả lời “Bọn con ăn tối bên ngoài rồi mới về nên hơi trễ.”
“Ừ, ăn gì vậy?”
Chu Thừa Nghiệp ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Tư, kéo tay cô.
Kiều Nhã Tư cúi đầu nhìn bé, hiểu ý ngay. Thằng bé này đúng là nhát gan, đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.
“Khụ, tôi muốn ăn McDonald’s nên bọn tôi ăn McFamily.”
Chu Chính lặng lẽ nhìn hai người mà không nói gì.
Hai người cũng nhìn anh, im lặng như học sinh chờ bị phạt.
Kiều Nhã Tư thì cực kỳ khó chịu với cảm giác này.
“Mấy món đó thỉnh thoảng ăn một lần thì được, đừng ăn thường xuyên.”
Cậu nhóc nghe vậy biết ngay là ba không giận, liền phấn khích nói “Ba ơi, đây là lần đầu con và mẹ ăn McDonald’s đó ”
“Choang” một tiếng
Người giúp việc đang dọn dẹp làm rơi bình hoa xuống đất.
Có vẻ là bị dọa sợ.
/1760
|