“Kiều Nhã Tư, cậu, cậu nói gì vậy? Gì mà mẹ ruột? Không phải nó là con của Chu Chính và Kiều Oanh à? Sao… Sao đột nhiên lại thành con của cậu rồi? Không phải, cái này…”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Kiều Nhã Tư chỉ tay về phía cậu nhóc đối diện, rồi lại chỉ vào chính mình.
“Thằng bé là con trai tôi, tôi là mẹ nó, mẹ ruột đấy ”
Tỉnh Bạch cảm thấy mạch máu ở thái dương giật giật, anh trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói “Tôi đang hỏi cậu rốt cuộc là chuyện gì, không cần nhắc lại nữa, tôi nghe rõ rồi ”
Kiều Nhã Tư chỉ nói một câu để giải thích “Tiểu Nghiệp là đứa bé thụ tinh tɾong ống nghiệm.”
Thụ tinh tɾong ống nghiệm?
Tức là thụ tinh tɾong bệnh viện?
Vậy thì cũng không thể là con cô được, trừ khi…
Tỉnh Bạch nhíu mày, mạch máu giật ma͙nh, anh cúi người, hạ giọng nói “Vậy ý cậu là hồi đó có người giở trò tɾong quá trình thụ tinh?”
“Cậu thông minh thật đấy.”
Tỉnh Bạch “…”
Nghĩa là trứng của Kiều Oanh đã bị đánh tráo? Vậy nên cậu bé trước mặt là con của Chu Chính và Kiều Nhã Tư chứ không phải của Kiều Oanh?
Chỉ cần tưởng tượng đến lý do và quá trình ấy thôi, Tỉnh Bạch đã kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Cũng không biết anh bị sự thật này làm cho choáng váng, hay là kinh ngạc trước thủ đoạn của ai kia.
“Vậy là người ta cực khổ mang thai mười tháng sinh con cho cậu à?”
Nghe câu đó, Kiều Nhã Tư hơi muốn bật cười, nhưng lại cảm thấy quá nực cười, cô gật đầụ
“Đúng thế, tôi làm mẹ năm 25 tuổi, không đau đớn gì, còn lãi được một cậu con trai lớn thế này, bất ngờ không?”
Tỉnh Bạch “…”
Tỉnh Bạch không còn gì để nói, h0àn toàn không biết nên nói gì nữa.
Chuyện này quá khó tin, đến nằm mơ cũng không dám mơ như thế, vậy mà lại có người dám làm thật.
“Kiều Oanh biết chưa?”
“Biết rồi.”
Tỉnh Bạch “…”
Thật sự không biết nên nói gì cho phải. Đúng là đâm thẳng một nhát vào tim
Nếu anh là Kiều Oanh chắc anh điên mất thôi?
Nhưng nghĩ đến tất cả đều là âm mưu được tính toán kỹ càng, Tỉnh Bạch không khỏi rùng mình, lông tay dựng đứng.
“Cậu làm gì thế?”
Tỉnh Bạch nhìn cô mà không nói nên lời, định nói lại thôi.
Kiều Nhã Tư thấy không chịu nổi biểu cảm của anh liền giục “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
“Tôi nên nói gì đây? Tôi cũng không biết nên nói gì mà. Cậu cho tôi tiêu hóa trước đã…”
Nói xong, anh không khỏi quay đầu nhìn cậu nhóc đang ôm kem ăn vui vẻ.
“Bảo sao trước đây cậu hay nói mấy câu kỳ quặc trên nhóm, giờ nhìn lại đúng là hơi giống cậu thật.”
Nói rồi Tỉnh Bạch lại thấp giọng bảo “Nhưng tôi phải nói thật, cậu bị một người đàn ông thâm sâu khó lường như thế nhắm tɾúng, tôi thật sự lo một ngày nào đó cậu sẽ bị ăn sach không chừa miếng xương đấy.”
Dù sao thì đây cũng là một ván cờ lớn, một vở kịch dài, còn phải diễn bao nhiêu năm mới đến hồi kết.
Việc công việc tư đều không bỏ, kết cục lại còn đẹp, danh tiếng cũng tốt.
Quả là có mưu có kế, có thủ đoạn có quyết đoán.
Kiều Nhã Tư nghe vậy thì nhướng mày “Đúng là tôi xui xẻo thật, thế cậu nói xem giờ tôi chạy còn kịp không?”
Tỉnh Bạch nhìn cô mà không biết nói gì, ánh mắt liếc sang Chu Thừa Nghiệp đang ngồi đối diện.
“Cậu nghĩ giờ chạy còn kịp không?”
Chu Chính đã bắt đầu tính toán từ mấy năm trước, ngày hôm nay rõ ràng đã nằm tɾong dự đoán của anh ta.
Một vở kịch diễn lâu như vậy mà vẫn có thể khép lại h0àn hảo, anh ta chịu buông tay thì mới là chuyện lạ
Nghĩ đến đây, Tỉnh Bạch cầm ly nước ngọt cụng ly với cô.
“Bạn tôi à, giờ tôi chỉ có thể chúc cậu cuối cùng đừng bị con sói ấy gặm đến mức không còn mẩu xương nào. Bảo trọng nhé.”
Nói xong, anh vẫn không nhịn được mà cảm thán “Chuyện này đúng là còn hấp dẫn hơn phim truyền hình, cua gắt vãi, tôi chúc cậu may mắn.”
Kiều Nhã Tư chỉ nhún vai như thể đã chấp nhận số phận.
/1760
|