Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1651

/1760


Chu Chính hơi nhướng mày, tim Kiều Nhã Tư chợt đập thình thịch, cúi đầu nhìn cậu nhóc bên cạnh.

Không phải chứ, cứ… cứ vậy nói toẹt ra luôn à?

Nhìn người ta bị hù đến rơi cả bình hoa rồi kìa.

Ngay khi bầu không khí đang im lặng và căng thẳng, giọng bà cụ bỗng vang lên.

“Thừa Nghiệp, cháu vừa gọi Tư Tư là gì?”

Nghe thấy vậy, Kiều Nhã Tư lập tức quay đầu lại.

“Bà ngoại…”

Bà cụ nhìn ba người, ánh mắt xoay vòng giữa họ, cuối cùng dừng lại trên người cậu bé rồi hỏi lại lần nữa.

“Thừa Nghiệp, cháu vừa gọi Tư Tư là gì?”

Chu Thành Nghiệp lập tức trốn ra phía sau lưng Kiều Nhã Tư.

Kiều Nhã Tư  “…”

Cô lập tức nhìn sang Chu Chính đang ngồi trên sofa.

Bà cụ thấy cả ba người im bặt thì cũng bắt đầu nghi ngờ.

Trên ghế sofa, bà cụ ngồi một mình một bên.

Hai lớn một nhỏ ngồi đối diện.

Chỉ là bầu không khí lại vô cùng nặng̝ nề và lặng ngắt.

Kiều Nhã Tư ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt căng thẳng của bà cụ, rồi âm thầm kéo vạt áo của người đàn ông bên cạnh.

Ra hiệu anh mau nói đi chứ, chuyện là anh gây ra, anh không ra mặt thì ai ra mặt?

Bà cụ nhìn ba người đối diện, ánh mắt di chuyển liên tục, không ngờ lại nhìn ra được một sự ăn ý kỳ lạ giữa ba người.

“Có ai nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì không? Sao Thành Nghiệp lại gọi Tư Tư là mẹ?”

Lúc này đây, phản ứng và suy nghĩ của bà cụ giống hệt như Tỉnh Bạch khi nãy.

Vừa mới trải qua chuyện tương tự, Kiều Nhã Tư đại khái hiểu bà cụ đang nghĩ gì.

Có lẽ bà chỉ đoán rằng cô và Chu Chính có mối quan hệ đặc biệt nào đó.

Kiều Nhã Tư mím môi không lên tiếng. Dù sao cũng không đến lượt cô nói.

Chu Chính gọi người hầu mang trà lên, tự tay rót một ly cho bà cụ.

“Ngài uống trà đi.”

Bà cụ nhìn Chu Chính, ánh mắt phức tạp  “A Chính, con là người biết chừng mực, con phải biết Tư Tư không hợp với con, cho dù năm năm trước các con đã…”

Nhắc đến chuyện năm năm trước, bà cụ lại thở dài.

Năm đó chỉ vì nhất thời quý mến một đứa trẻ mồ côi mà đưa về nhà, không ngờ lại làm hại hai cô con gái nhà họ Kiềụ

“Nhưng dù sao địa vị giữa hai đứa cũng quá chênh lệch, hơn nữa tuổi tác cũng không hợp.”

Câu này của bà cụ coi như đã nói trắng ra.

Bà đã g͙ià, nhưng không đến mức mắt mờ không thấy rõ gì.

Sống cùng một mái nhà, sao bà có thể không biết?

Chỉ là g͙ià rồi, bà không muốn can thiệp vào chuyện của lớp trẻ.

Bà không độc đoán như ông cụ.

Nhiều việc bà chọn cách mắt nhắm mắt mở, tin rằng cho dù có làm loạn, mọi người cũng sẽ biết giới hạn.

Kiều Nhã Tư nghe đến đây thì ngẩng đầu nhìn bà cụ một cái, rồi lại lén liếc sang Chu Chính vẫn bình thản như núi.

Sau khi rót trà cho bà cụ, anh lại rót thêm một ly cho cô, đẩy tới trước mặt và nhỏ giọng dặn  “Cẩn thận nóng.”

Kiều Nhã Tư suýt nữa thì trừng mắt với anh.

Bà cụ nhìn hai người thì nhíu mày lại.

Người thông minh đôi khi chẳng cần nói gì, chỉ một hành động cũng đủ nói lên rấtnhiều điềụ

Bà cụ im lặng thật lâu không nói gì thêm.

Không khí khiến Kiều Nhã Tư cảm thấy vô cùng kỳ quặc, Chu Thành Nghiệp bên cạnh cũng lén kéo vạt áo cô.

Cô cúi đầu nhìn thằng bé một cái.

Cuối cùng Chu Chính lên tiếng  “Em đưa nó ra sân chơi cho tiêu cơm đi.”

Kiều Nhã Tư vội gật đầu, cô cũng chẳng muốn ở lại thêm nữa, bầu không khí này thật sự quá khó chịụ


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status