“Chuyện liên quan đến con trai anh, tôi vừa nhớ ra một chuyện.”
“Con trai tôi làm sao?”
Chu Chính nói với giọng điệu bình thản, ung dung.
Với anh, dường như không có chuyện gì đủ sức khiến cảm xúc dao động quá lớn, đúnggiỏi giữ bình tĩnh.
Có lẽ do anh luôn mưu tính chu toàn, cảm giác như chuyện gì đến cũng có thể xử lý được.
Kiều Nhã Tư cạn lời tɾong vài giây, nhưng cũng phải thừa nhận, anh nói không sai.
“Tôi bỗng phát hiện, dạo này thằng bé không gọi tôi là chị gái nữa. Có phải nó biết rồi không?”
Chu Chính ở bên kia im lặng nhưng nó rấtthông minh.”
Kiều Nhã Tư “???”
“Ơ này, đây là chuyện thông minh gì chứ? Thông minh đến đâu cũng không thể đoán ra mối quan hệ thực sự giữa tôi với nó được mà?”
Bộ nó là thần đồng chắc?
“Vậy nên em gọi tôi là để nói gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Có lẽ nó đã biết điều gì đó. Hay là anh thử thăm dò nó xem?”
“Tại sao em không làm?”
“Thì nó là con trai anh mà?”
“Là con tôi, nhưng không phải chỉ của một mình tôi.”
Kiều Nhã Tư “…”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Câu cá.”
“Câu cá?” Kiều Nhã Tư nghe xong kinh ngạc “Anh còn thích câu cá nữa à?”
“Cũng tạm.”
Kiều Nhã Tư im bặt vài giây. Đã câu cá thật rồi, xem ra đúng là bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu rồi.
Danh vọng, tiền tài đều đủ cả.
Cho dù Chu Chính tự nguyện rời khỏi vị trí kia, nhưng những đóng góp của anh vẫn được ghi nhận.
Anh vẫn có tiếng nói nhất định, vì dù sao anh cũng không phải bị lật đổ mà là chủ động từ chức.
Nhất là sau vụ việc của Kiều Oanh, dư luận về Chu Chính cũng không xấu đi là bao.
Bởi vì có tin tức tiết lộ chứng cứ Kiều Oanh thuê người giết người là do chính Chu Chính cung cấp.
Nếu anh muốn bao che tư lợi, Kiều Oanh đã không gặp chuyện.
Nói chung, đánh giá về anh vẫn rấttốt.
Kiều Nhã Tư cúi đầu nhìn đống tài liệu cần duyệt trên bàn, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Hừ, anh đúng là ung dung quá ha ”
Nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra chút ghen tỵ và ngưỡng mộ.
Đúng vậy, cô đang ghen, cũng đang ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ những ngày tháng tự do ở nước M.
Giờ đây cô đã rửa được mối hận, cũng thành công g͙iành lại công ty.
Nhưng mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn như bị nhốt tɾong chiếc cũi nhỏ vậy.
Trong lòng bỗng lóe lên một chút hối hận.
Không phải hối hận vì để Kiều Oanh bị trừng phạt, mà là hối hận vì bản thân đã đánh mất tự do.
“Nếu em thích, lần sau đi cùng tôi.”
Kiều Nhã Tư xoay xoay cây bút tɾong tay đầy nhàm ċһán “Anh câu một mình à?”
“Không.”
“Bạn bè à?”
“Lãnh đạo.”
Kiều Nhã Tư lập tức hiểu ra, liền nói ngay “Vậy anh câu từ từ đi, tôi cúp máy trước.”
“Tối nay tôi về trễ, em đi đón thằng bé tan học.”
“Biết rồi.” Cô trả lời xong thì cúp máy.
Cuối cùng cũng qua được đến tối, Kiều Nhã Tư ngả người trên ghế, duỗi lưng một cái, thở dài nhẹ nhõm.
/1760
|