Cô nhịn một lúc rồi mỉa mai “Đúng, mẹ tôi là người buông thả, tôi thì tự do phóng khoáng, còn con nhà họ Chu thì là rồng là phượng, không thể để bị vấy bẩn được chưa?”
“Nó cũng mang DNA của em.”
“Tôi…”
Kiều Nhã Tư thật sự cãi không lại anh, dứt khoát im miệng luôn.
Nhưng cũng hiểu anh đang nói lời thật lòng, đúng đắn.
Cô không thể dùng cách mẹ từng đối xử với mình để đối xử với con trai mình được.
Bởi vì h0àn cảnh không giống nhau, xuấtthân cũng không giống.
“Biết rồi, còn gì nữa không?”
Chu Chính dường như khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Kiều Nhã Tư lại thấy hơi luống cuống vì ánh mắt ấy, thầm nghĩ mình có nói gì sai à?
“Tạm thời vậy thôi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Kiều Nhã Tư bĩu môi rồi quay người lên lầụ Nhưng đi được nửa cầu thang thì bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Cô đúng là bị anh dắt mũi rồi.
Cô đồng ý kiểu đó, chẳng phải ngầm thừa nhận mình sẽ nhận con sao?
Nhưng cô cũng chẳng có tư cách nói không nhận mà?
Từ nhỏ cô đã không biết cha mình là ai nên tuyệt đối không thể làm ra chuyện phủ nhận đứa con ruột của mình.
Càng nghĩ càng thấy Chu Chính đang tính kế từng bước với cô.
Dù anh giúp cô, nhưng cũng đang tính kế cô từng chút một
Kiều Nhã Tư cắn môi, không nhịn được quay đầu nhìn, thấy Chu Chính đang dựa vào sofa nhắm mắt, tay bóp trán như mệt mỏi.
Đã nghỉ việc rồi, anh còn bận gì cơ chứ?
Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cho đến khi anh phát hiện ra mới mở mắt nhìn lại.
“Sao thế? Còn muốn nói gì nữa?”
Kiều Nhã Tư nghĩ nghĩ, rồi thôi.
“Không có gì, anh cũng nghỉ sớm đi.”
“Ừ.”
Về đến phòng, Kiều Nhã Tư vào nhà tắm, nhìn vào gương thở dài một tiếng.
Sao lại thành làm mẹ mà không đau đẻ thế này chứ?
Tuy không sinh, không nuôi, nhưng sau này có vẻ cô không thể vờ như chưa từng sinh hay nuôi nữa rồi.
Tuổi còn trẻ đã làm mẹ, y chang mẹ mình
Rõ ràng từng thề không cưới, không sinh con cơ mà?
Dù rõ ràng không phải do cô sinh ra
Kiều Nhã Tư lắc đầu, cúi xuống rửa mặt đánh răng.
Đến sáng hôm sau, khi xuống nhà, bàn ăn đã rộn rã tiếng cười nói, chỉ thiếu mình cô.
Cô đi xuống, kéo ghế ngồi xuống “Chào buổi sáng.”
Bà cụ quay đầu nhìn cô “Chào buổi sáng.”
Kiều Nhã Tư nhìn sang hai cha con đối diện, hai người như có thần giao cách cảm, cùng nhìn cô và đồng thanh nói.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Ngày tháng trôi qua, mãi đến gần đây, Kiều Nhã Tư mới nhận ra một chuyện.
Đó là thằng nhóc Chu Thừa Nghiệp kia hình như đã lâu rồi không gọi cô là chị gái nữa.
Trước đây khi Kiều Oanh còn ở đây, thằng bé gọi cô tiếng chị gái ngọt xớt, một tiếng chị ơi hai tiếng chị à.
Từ khi nào đã không gọi nữa nhỉ?
Nhưng vì sao nó lại không gọi cô là chị nữa?
Chẳng lẽ đã biết cô không phải là chị nó, nên mới không gọi nữa?
Kiều Nhã Tư thấy chuyện này không thể xem nhẹ, bèn cầm đïện thoại gọi cho Chu Chính.
“Giờ này chủ động gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu với ngữ khí ngứa đòn của Chu Chính bên kia đầu dây khiến Kiều Nhã Tư rấtmuốn cúp máy luôn, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
/1760
|