Kiều Nhã Tư “…”
Chu Thành Nghiệp chớp mắt nhìn cô một cái rồi ngoan ngoãn quay người lên lầụ
Kiều Nhã Tư thật sự nhìn thấy sự đồng cảm tɾong mắt một đứa trẻ.
Không thể nào, nó còn bé tẹo mà dám thương hại cô?
Kiều Nhã Tư quay đầu nhìn Chu Chính “Anh muốn nói gì?”
Chu Chính hất cằm khẽ nói “Ngồi đi, không bảo em phạt đứng.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô lườm anh một cái rồi ngồi xuống “Rốt cuộc là chuyện gì? Khuya rồi đấy.”
“Ừ, đúng là khuya rồi.”
Kiều Nhã Tư chớp mắt khó hiểu, chẳng rõ anh định nói gì.
Chu Chính cởi áo khoác vắt lên ghế sofa, sau đó ngồi xuống, hiếm khi vắt chân thư giãn.
Trông anh lúc này lạ lẫm, thoải mái hơn bình thường.
Kiều Nhã Tư liếc nhìn rồi dời mắt “Vậy anh muốn nói gì, nói nhanh đi, muộn rồi.”
Chu Chính ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng vẫn dịu dàng.
“Muộn rồi mà em vẫn để một đứa trẻ ăn lắm đồ ăn vặt như thế trước khi ngủ? Em thấy thế là tốt cho sức khỏe sao?”
Kiều Nhã Tư trợn tròn mắt, suýt thì phản bác lại.
“Em nghĩ vì đang giúp tôi chăm con nên mình không sai? Mình rấtcó lý?”
Kiều Nhã Tư “…”
“Giờ thằng bé là con em, từng hành động của em đều ảnh hưởng đến nó.”
Kiều Nhã Tư “…”
A, mẹ nó, thật sự tức chết mất
Vậy mà cô lại không phản bác nổi
Rõ ràng là cô đang giúp anh chăm con, chăm không tốt thì liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng nghĩ đến tờ giấy giám định DNA mới nhất tɾong ngăn kéo, cô chẳng thể mở miệng nói không liên quan gì đến cô.
Dù sao cô cũng bị ép mà thành có liên quan.
Kiều Nhã Tư khổ sở không nói nên lời, mặt nhăn như bị bóp lại. Cô hít thở sâu vài lần mới nói.
“Được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý, được chưa?”
Chu Chính gật đầu hài lòng “Ừ.”
Kiều Nhã Tư không nhịn được lại lườm anh một cái, nhưng vẫn nói “Anh đã không yên tâm tôi chăm con trai anh, giờ anh về rồi thì dứt khoát đưa nó đi mà tự chăm đi, dù sao anh cũng nghỉ làm rồi.”
“Tôi sẽ ở đây.”
“Gì chứ?” Kiều Nhã Tư tưởng tai mình nghe nhầm, không thể tin nổi nhìn anh.
“Anh nói anh muốn ở lại nhà tôi? Anh với Kiều Oanh đã ly hôn rồi, anh dựa vào đâu mà ở nhà họ Kiều?”
“Nó cần thời gian ở bên em để vun đắp tình cảm. Tôi cũng cần lựa thời điểm thích hợp để nói cho nó biết, em mới là mẹ ruột của nó.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô bật dậy khỏi sofa “Nhưng, nhưng anh, tôi, tôi…”
Chu Chính dựa vào sofa, ngẩng mắt nhìn cô “Sao? Không định nhận nó?”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này
Hiện tại cô chỉ mới chấp nhận việc Chu Thành Nghiệp là con ruột của mình.
Nhưng đúng là chưa hề nghĩ sâu hơn.
“Không sao cả.”
Kiều Nhã Tư lại mờ mịt nhìn anh.
“Em có thể bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ. Ngồi xuống nghe tôi nói.”
Kiều Nhã Tư chớp mắt, cảm thấy mình đúng là bị anh dắt mũi suốt. Cô chống nạnh, ngửa đầu hít sâu một hơi.
“Được rồi, có gì thì nói đi, tôi nghe đây.”
“Tôi sẽ đưa Tiểu Nghiệp đến sống ở nhà họ Kiều, như vậy có lợi cho việc em và con làm quen, để sau này khi biết sự thật, thằng bé không phản kháng quá ma͙nh hay không thể tiếp nhận. Em cũng cần học cách làm mẹ, đừng đem cái kiểu buông thả của Kiều Nhân áp lên con cháu nhà họ Chụ Em thấy phù hợp không?”
Kiều Nhã Tư “…”
/1760
|