Kiều Nhã Tư thấy chuyện không có gì to tát nên gật đầu rấttự nhiên.
“Đúng vậy, sao nào?”
Chu Chính mím môi hạ giọng “Những thứ này toàn chất bảo quản, không tốt cho sức khỏe.”
Kiều Nhã Tư liếc mắt “Có gì mà không tốt? Nó mấy tuổi rồi? Có phải tôi cho trẻ sơ sinh ăn đâu Hơn nữa mấy thứ này từ nhỏ tôi đã ăn đến giờ, tôi có sao đâu? Có vấn đề gì à?”
Cô nói rấtma͙nh mẽ, còn cố tình lấy một miếng khoai nhét vào miệng.
Chu Thừa Nghiệp nhìn Kiều Nhã Tư, rồi lén liếc nhìn ba mà không dám hó hé.
Chu Chính nhìn Kiều Nhã Tư ngang ngược trước mặt con trai, còn đóng vai giáo dục mặt trái liền lạnh mặt.
“Từ mai trở đi, mấy thứ linh tinh này em cũng không được ăn nữa.”
Nghe vậy Kiều Nhã Tư sửng sốt, đặt túi khoai xuống rồi bật dậy đối mặt anh.
“Ơ này, anh bị gì vậy? Anh có quyền gì mà quản tôi? Anh chỉ có thể quản con trai anh thôi chứ Tôi đâu phải con nít, cũng đâu phải người của anh Dựa vào đâu mà anh quản tôi?”
So với vẻ nổi đóa của cô, Chu Chính lại bình thản đến lạ thường.
“Em cứ thử xem tôi có quản được không?”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô bị vẻ điềm tĩnh của anh chặn họng, nghẹn đến mức không nói nên lời.
Đồ thần kinh
Đến mẹ cô còn chưa từng quản cô, cô cũng hơn hai mươi tuổi rồi, dựa vào đâu mà bị anh áp đặt?
Huống hồ là…
Kiều Nhã Tư lén liếc cậu nhóc bên cạnh, y như một con Trim cút ngoan ngoãn đang tròn mắt nhìn cô.
Nói đi cũng phải nói lại, trước mặt con trai, khí thế của cô tuyệt đối không thể thua Thua rồi sau này sao sống nổi?
Vì thế cô cố tình cầm bịch khoai lên tiếp tục nhét vào miệng, trừng mắt nhìn Chu Chính như đang nói.
Anh quản không nổi tôi, tôi cứ ăn đó, cứ ăn đó, anh làm gì được tôi
Chu Chính mặc kệ sự khıêu khích của cô, gọi người giúp việc vẫn chưa nghỉ đến thu hết đống đồ ăn vặt đó đi.
Chủ nhân còn thức thì người làm sao dám nghỉ.
Nghe lời anh nói, họ lập tức hành động.
Kiều Nhã Tư sững sờ nhìn đồ ăn vặt trên bàn bị dọn sach, mãi mới phản ứng lại, trừng đôi mắt đẹp cắn răng nói.
“Này, mấy người là người của ai vậy hả? Sao lại nghe lời anh ta? Tôi mới là chủ nhà này đấy Bỏ xuống, mau bỏ hết xuống cho tôi ”
Người giúp việc chỉ dám liếc cô một cái đầy thương cảm, rõ ràng không dám làm trái lệnh Chu Chính.
Kiều Nhã Tư tức đến bật cười, vừa định bốc hỏa thì nghe Chu Chính nói.
“Nếu còn để tôi thấy hai người ăn mấy thứ rác rưởi này nữa, mỗi người mười roi vào tay.”
Chu Thừa Nghiệp lập tức rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm “Con sẽ không ăn nữa ạ.”
Kiều Nhã Tư “…”
Kiều Nhã Tư tức đến phát điên, anh quản con trai mình thì thôi đi, mắc gì lại kéo cả cô vào?
“Chu Chính, anh nói chuyện vô lý thế? Anh quản tôi làm gì?”
“Em nói xem tôi quản gì?” Chu Chính hỏi vặn lại.
Kiều Nhã Tư trừng mắt nhìn anh, mù mờ chẳng hiểu gì hết.
“Tôi… Tôi làm gì cơ?”
“Em làm gương ăn đồ ăn độc hại, trông ra dáng người lớn không?”
“Tôi…” Kiều Nhã Tư thật sự bị anh nói đến cứng họng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt điềm tĩnh của Chu Chính, cô lại thấy có hơi hơi chột dạ.
Kỳ lạ, nhưng sao cô phải chột dạ chứ?
Ngay lúc đó, Chu Thành Nghiệp len lén kéo tay áo cô.
Kiều Nhã Tư cúi đầu nhìn cậu nhóc, tức thì im re.
Cô bực bội kìm nén, khó chịu nói “Tôi biết rồi, sau này không cho nó ăn là được chứ gì.”
Chu Chính lúc này mới quay sang con trai, thấp giọng nói “Muộn rồi, con về phòng ngủ đi, nhớ đánh răng đấy.”
Chu Thành Nghiệp gật đầu “Vâng ạ, chúc ba ngủ ngon.”
“Khoan đã, chị đi cùng em…”
“Em ở lại, tôi có chuyện muốn nói với em.”
/1760
|