Cô không khỏi hồi tưởng lại, đúng là trông cô như sống phóng túng, nhưng thật sự không hề tùy tiện.
Cô chỉ bao nuôi một người mẫu nam.
Còn lại đều là diễn trò cho thiên hạ xem.
Vậy mà giờ cô lại cảm thấy chột dạ?
Cô chột dạ gì chứ? Cô độc thân, tìm đàn ông thì sao?
Cô có tự do mà
“Gì? Ha, cũng đúng Anh tính kế sớm vậy, sao có thể không biết tình trạng của cô ta? Thế anh có biết cô ta từng ngủ với đàn ông khác không? Anh không để ý việc cô ta từng lên giường với người khác à?”
Biểu cảm Chu Chính không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm lạnh lùng.
Dù lý trí giữ bình tĩnh, nhưng cảm xúc vẫn có gợn sóng.
“Tôi cũng từng ngủ với cô . Vậy nên đó là tự do của cô ấy.”
Kiều Nhã Tư nghe vậy không nhịn được ló đầu nhìn vào.
Kiều Oanh thì h0àn toàn sững sờ, nhìn anh như nhìn một người xa lạ.
“Anh… Anh yêu cô ta tới mức đó sao? Đến mức chấp nhận cả chuyện như vậy?”
Chu Chính không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói “Lần cuối cùng gặp mặt. Từ nay về sau, không cần gặp lại nữa.”
Nghe vậy, Kiều Nhã Tư lập tức chớp mắt, vội vàng tránh đi, cô không muốn bị bắt gặp vào lúc này.
Kiều Oanh thấy anh sắp đi, giọng khàn đặc vang lên sau lưng
“Tôi… Tôi có thể gặp Thừa Nghiệp lần cuối không?”
Ánh mắt Chu Chính lạnh băng “Kiều Oanh, đừng thách thức giới hạn của tôi.”
Kiều Oanh cười khẩy “Giới hạn của anh là gì? Là Kiều Nhã Tư, hay là Thừa Nghiệp?”
Ánh mắt Chu Chính chỉ lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.
Còn Kiều Oanh thì nhắm mắt lại, khẽ nói “Tôi chỉ muốn gặp nó một lần thôi. Dù sao nó cũng là đứa trẻ tôi mang nặng̝ đẻ đau mười tháng, là tôi tự tay nuôi lớn… Dù cho… Dù cho…”
Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn ngào không kiềm chế được.
“Dù cho nó là con anh và Kiều Nhã Tư, nhưng dù sao tôi cũng đã làm mẹ nó nhiều năm như vậy. Tôi cầu xin anh… Cho tôi gặp nó một lần cuối thôi ”
Trước lời van xin của cô ta, Chu Chính vẫn lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nói “Nó sẽ không muốn gặp một người phụ nữ từng nguyền rủa nó chết sớm đâụ”
Cả người Kiều Oanh cứng đờ, hai mắt trợn to không thể tin nổi, môi tái nhợt mấp máy hồi lâu cũng chẳng nói ra được lời nào.
Chu Chính quay người rời đi. Kiều Oanh cuối cùng không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở.
“Thừa Nghiệp ”
Không biết đã khóc bao lâu, cửa phòng bệnh mới bị đẩy ra.
Kiều Oanh tưởng Chu Chính quay lại, ánh mắt lập tức sáng lên nhìn sang.
Lúc này cô ta không còn mong mỏi điều gì khác nữa, cô ta thật sự chỉ muốn gặp lại Thừa Nghiệp một lần.
Từ lúc đầu là sụp đổ và oán hận, đến nay lại biến thành nhớ nhung.
Khi nhìn thấy Kiều Nhã Tư bước vào, cô ta khẽ nhếch môi cười đầy châm chọc “Cô cố ý đến để xem tôi thảm hại đến mức nào phải không?”
Kiều Nhã Tư đứng ở cuối giường, lạnh lùng nhìn Kiều Oanh giờ đây đã như người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“Đúng, tôi đến để xem sau bao toan tính rốt cuộc cô đã có kết cục ra sao.”
Kiều Oanh đã không còn chút sức lực nào, cả người như bị rút cạn linh hồn, ánh mắt trống rỗng “Cô thấy rồi đấy, hài lòng chưa?”
Kiều Nhã Tư không đáp, chỉ nói “Hồi trước tôi từng hỏi mẹ tôi rằng bà có oán hận khi cô xuấthiện cướp đi những gì thuộc về bà hay không? Cô biết mẹ tôi trả lời sao không?”
Ánh mắt Kiều Oanh khẽ dao động, sững người nhìn cô.
“Mẹ tôi nói không oán. Mẹ trời sinh đã thích tự do, đam mê sôi nổi, không thích bị ràng buộc. Cô xuấthiện là chuyện tốt, mẹ hy vọng cô thật sự có thể trở thành tiểu thư danh môn như nhà họ Kiều mong muốn. Nhưng mẹ cũng cảm thấy có lỗi vì đã đẩy những gánh nặng̝ lẽ ra mình phải chịu sang cho cô. Cho nên cô muốn gì, mẹ đều nhường cho cô.”
Nhìn thấy vẻ sững sờ trên gương mặt Kiều Oanh, Kiều Nhã Tư hít một hơi thật sâu, giọng điệu càng lúc càng lạnh nhạt.
“Cô tưởng tôi và mẹ tôi không biết cô nghĩ gì sao? Chỉ là chúng tôi không muốn vạch trần cô thôi. Tôi đoán ở nhà họ Kiều bao năm qua, cô sống cũng chẳng dễ dàng gì. Lúc nào cũng phải dè dặt lo sợ, đúng không?”
“Mẹ tôi biết sự bất an tɾong lòng cô, nên bà chưa từng muốn tính toán gì với cô. Kể cả chuyện cô yêu Chu Chính.”
Kiều Oanh đột nhiên nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt trừng lớn nhìn cô “Cô có ý gì?”
“Ý gì? Ý tôi rấtđơn giản, mẹ tôi biết cô thích Chu Chính nên mới nhường Chu Chính cho cô. Dù cô không hãm hại bà, không thuê người huỷ hoại bà, bà cũng sẽ huỷ hôn với nhà họ Chu, để cô thay mình gả cho Chu Chính.”
“Không… Không thể nào Không thể nào ”
“Tại sao không thể? Mẹ tôi chưa từng để tâm đến những thứ đó. Giờ tôi mới hiểu, có lẽ mẹ tôi đã sớm biết những thủ đoạn bẩn thỉu mà cô dùng với bà, nhưng bà không so đo, cũng không quan tâm. Nếu bà thật sự để tâm thì đã không tự mình tiễn cô đi lấy chồng rồi ”
“Nhưng cô đã làm gì bà ấy? Cô đã có tất cả những gì mình muốn, tại sao còn phải hại chết bà ấy? Cô sợ gì?”
/1760
|