“Cô sợ sự tồn tại của bà ấy đúng không? Nên cô phải giết người để diệt hậu hoạn?”
“Kiều Oanh, nếu tâm địa cô không độc ác thì có thể đã có một gia đình viên mãn, một cuộc sống hạnh phúc ”
“Nếu cô không ra tay với chiếc xe của mẹ tôi, nếu cô thật lòng xem bà là chị gái, nếu cô không tham lam muốn chiếm lấy những gì không thuộc về mình, nếu cô không hạ thuốc tôi, thì rấtnhiều chuyện sau này đã không xảy ra. Giờ này chắc cô đang sống cuộc đời khiến người khác phải ganh tị ”
“Cho dù Chu Chính không yêu cô, anh ta cũng sẽ dung túng cô, cho cô thân phận Chu phu nhân đúng nghĩa. Cô còn nhớ năm đầu tiên kết hôn các người sống thế nào không?”
Có lẽ vì quá xa xưa nên Kiều Oanh không nhớ rõ nữa.
Nhưng Kiều Nhã Tư lại nhớ rấtrõ.
Nửa năm sau kết hôn, họ về nhà chào hỏi, đúng lúc cô và mẹ cũng ở đó.
Tuy hai người họ không quá thân thiết, nhưng Chu Chính rấtquan tâm đến Kiều Oanh.
Chủ động rót nước, thử nhiệt độ giúp cô ta để cô ta không bị bỏng.
Chu Chính đích thực là người đàn ông chu đáo. Dù không yêu Kiều Oanh, nhưng vì là vợ anh, anh vẫn chăm sóc và quan tâm cô ta.
Lúc đó trên mặt Kiều Oanh là sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Cả người Kiều Oanh sững sờ, như thật sự đang hồi tưởng lại quãng thời gian đẹp đẽ ấy.
“Vì vậy Kiều Oanh à, đi đến bước này là do cô chọn. Cô quá tham lam, rõ ràng đã là người may mắn nhất, vậy mà vẫn vì lòng tham mà huỷ hoại người khác, rồi huỷ hoại cả chính mình.”
“Nhưng tôi nghĩ người vong ân bội nghĩa, độc ác sâu hiểm như cô chắc cũng chẳng có kiếp sau đâụ Kiểu người như cô nên xuống địa ngục mới đúng.”
Nói rồi, Kiều Nhã Tư xoay người rời đi. Nhưng sau lưng là tiếng khóc nghẹn ngào bật ra không thể kiểm soát được của Kiều Oanh.
Cô khựng lại một chút, bởi cô cảm nhận được sự hối hận thực sự tɾong cảm xúc bộc phát đó.
Chỉ tiếc là quá muộn rồi…
Khi cô bước tới cửa mới nghe thấy tiếng khóc thương tâm tuyệt vọng của Kiều Oanh.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
“Xin lỗi, là tôi bị ma xui quỷ khiến, tôi không nên làm vậy, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi hu hu…”
Kiều Nhã Tư lạnh mặt nhắm mắt, đến lúc này cô ta cũng đã tỉnh ngộ thừa nhận mình sai, ít nhất tɾong tâm hồn cũng coi như được cứu rỗi phần nào.
Cô mở cửa phòng bệnh bước ra, tiếng khóc của Kiều Oanh vang lên sau lưng cũng càng ngày càng xa.
Khi cô đi đến ngã rẽ hành lang thì bất chợt dừng bước.
Có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ đã rời đi từ lâụ
Bắt gặp ánh mắt của Chu Chính, cô chớp mắt mấy cái “Anh… Chẳng phải anh đi rồi ư? Sao lại ở đây?”
Chu Chính điềm tĩnh nhìn cô “Nếu không thì ở đâu? Trước cửa phòng bệnh à?”
Kiều Nhã Tư “…”
Nói thì nói, cần gì phải châm chọc?
Chẳng lẽ anh biết vừa nãy cô nghe lén?
Cô nhất thời hơi lúng túng, ánh mắt cũng né tránh, quay đầu đi.
“Tôi đâu có cố ý nghe trộm.”
“Là tôi muốn để em nghe. Vậy em nghe rõ rồi chứ?”
Kiều Nhã Tư lập tức cảnh giác, vội vàng phủ nhận “Không rõ lắm.”
Lời vừa dứt, tiếng khóc của Kiều Oanh lại vọng ra.
Kiều Nhã Tư “…”
Cách âm gì mà tệ thế?
Cô đứng ngay ngoài cửa, làm sao mà không nghe thấy chứ?
“Khụ… Tôi còn có việc ở công ty, tôi đi trước.” Lời vừa dứt cô đã định rời đi, nhưng lại bị Chu Chính giữ lấy tay.
“Anh làm gì thế? Mau buông tôi ra ”
Chu Chính nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu trầm ổn.
“Phản ứng lớn như vậy mà còn nói không nghe thấy?”
“Tôi ”
Thấy cô sắp giãy nảy lên, Chu Chính cũng không trêu cô nữa. Anh biết phải cho cô chút thời gian để chấp nhận mọi chuyện.
“Đừng quên đi đón con trai em.”
Kiều Nhã Tư định phản đối, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đen sâu hun hút của anh, cô lại không nói được lời nào.
Chu Chính thấy vậy, khoé môi cong lên, buông tay cô ra.
“Tôi đưa em đi?”
“Không cần, tôi gọi xe ” Nói xong, Kiều Nhã Tư liền bước nhanh rời đi.
/1760
|