Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1633

/1760


“Alo, xin chào, ai vậy ạ?”

Khi nghe người bên kia nói xong, Kiều Nhã Tư lập tức ngồi thẳng dậy  “Tự sát?”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Kiều Nhã Tư mím môi, đặt đïện thoại xuống rồi bảo tài xế phía trước.

“Bác tài, quay xe đi bệnh viện quân khụ”

Cô đổi hướng giữa đường, đến bệnh viện quân khụ

Kiều Oanh là tử tù, dù có người từ trại giam thông báo cho cô đến, nhưng vẫn phải xác nhận thì mới cho vào khu vực phòng bệnh thăm bệnh.

Cô cũng không ngờ ngoài cô ra, Chu Chính cũng đến.

Cô vừa định đẩy cửa bước vào thì đã đứng khựng lại khi nhìn thấy bóng lưng tɾong phòng bệnh.

Cô không vào nữa mà nghiêng người đứng ở cửa.

Bên tɾong phòng bệnh, sắc mặt Kiều Oanh trắng bệch đến phát xám, cả người đã thay đổi h0àn toàn, cô ta yếu ớt dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm người đàn ông chưa từng thay đổi tɾong ấn tượng của cô ta.

Nhìn anh, dáng người vẫn cao ráo, thẳng tắp, thời gian dường như không để lại dấu vết nào trên anh.

Rồi nhìn lại bản thân…

“Tại sao?” Đó là câu đầu tiên cô ta mở miệng hỏi, giọng khàn khàn như không phải phát ra từ cổ họng phụ nữ.

Chu Chính chỉ nhìn cô ta lạnh nhạt, giọng nói lại bình thản hơn  “Cô hỏi cái gì?”

Kiều Oanh có vẻ sững lại, nhìn anh chằm chằm  “Hôm nay tâm trạng anh tốt lắm à?”

Chu Chính không trả lời, có lẽ là dù tâm trạng tốt anh cũng chẳng muốn nói nhảm với cô ta.

Kiều Oanh nhìn anh một lúc lâu rồi bật cười tự giễu, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, cho thấy cô ta sống rấtkhổ sở tɾong thời gian qua.

“Tôi yêu anh đến thế, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại giúp con tiện nhân đó? Tại sao lại lừa tôi ”

Khi nói đến đây, cảm xúc của Kiều Oanh lại kích động, nhưng sau khi được cấp cứu, cô ta từ chối điều trị nên cơ thể rấtyếu, chẳng còn sức mà làm loạn.

“Anh biết không, nó là tất cả hy vọng của tôi, là mạng sống của tôi, là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này… Tại sao anh lại làm vậy, sao lại lừa tôi chứ ”

Kiều Oanh khóc, nước mắt rơi xuống toàn là máu, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhaụ

“Anh biết tôi quan tâm đến đứa con của chúng ta cỡ nào mà  Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chu Chính, anh thật độc ác  Anh lừa tôi khổ sở như thế ”

“Thừa Nghiệp rõ ràng là đứa con tôi mang nặng̝ đẻ đau suốt mười tháng, nó lớn lên tɾong bụng tôi từng ngày, tôi vất vả lắm mới sinh ra được nó, sinh xong còn bị băng huyết suýt chết. Vậy mà giờ anh lại bảo nó không phải con tôi, mà là con của anh và con tiện nhân kia?”

“Chu Chính, dù tôi có làm sai, có hại chết người, nhưng tôi một lòng một dạ với anh  Sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với tôi đến mức này?”

Trước lời cáo buộc đầy máu và nước mắt của Kiều Oanh, cuối cùng Chu Chính cũng mở miệng.

Lần này anh không còn hời hợt lạnh nhạt như trước mà thực sự giải thích cho cô ta hiểụ

“Đúng là khi biết cô hại chết Kiều Nhân, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô, dù sao cô cũng là vợ của tôi, tôi còn phải nghĩ đến nhà họ Chu và cả bản thân mình.”

Kiều Oanh cứng đờ, đôi mắt đỏ rực trừng anh  “Vậy tại sao?”

“Vì cô ấy.” Chu Chính đáp nhàn nhạt, giọng điềm đạm.

Kiều Nhã Tư đứng ngoài cửa cũng bất giác nín thở. Chữ “cô ấy” này không cần nói cũng biết, chính là cô 

“Vì cô ta? Anh vì cô ta? Tại sao?”

Chu Chính nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh nhạt  “Cô nghĩ vì sao?”

Kiều Oanh lắc đầu, như không muốn thừa nhận suy đoán tɾong lòng mình.

“Không, không thể nào, sao có thể chứ? Cô ta chỉ là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, sao, sao anh có thể…”

“Sao anh có thể yêu cô ta được, không thể nào, tuyệt đối không thể ”

“Ha ha ha… Tôi còn tưởng tɾong lòng anh là không thể buông bỏ Kiều Nhân, là do anh áy náy với cô ta… Ha ha ha… Thì ra là anh lại yêu con gái của cô ta  Ha ha ha… Thật nực cười, buồn cười đến cực điểm ”

“Chu Chính, anh điên rồi à? Anh yêu ai chẳng được, anh cứ nhất định phải yêu cô ta? Hai người không thể nào có kết cục tốt đâu  Không thể nào đâu 

Hết khóc rồi lại cười, tinh thần của Kiều Oanh trông đã có phần mất kiểm soát.

“Anh bắt đầu yêu con tiện nhân đó từ khi nào?”

Sắc mặt Chu Chính trầm xuống, ánh mắt nhìn cô ta càng thêm lạnh lẽo, hiển nhiên rấtkhông hài lòng với cách gọi đó.

Kiều Oanh thấy thế thì ngửa đầu cười tự giễu  “Sao? Cô ta hại tôi thành ra thế này, tôi mắng cô ta vài câu mà anh cũng không chịu được sao?”

“Vậy thì đừng để tôi nghe thấy những lời như thế nữa.”

Kiều Oanh nghiến răng đến mức máu tanh tràn ra khoang miệng.

“Rốt cuộc anh bắt đầu tính kế tôi từ khi nào? Có phải từ lúc anh yêu cô ta là tôi đã bị anh vứt bỏ rồi sao?”

“Cô muốn biết đến vậy sao?”


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status