Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1632

/1760


Kiều Nhã Tư cũng biết anh đang nói về ai. Cô cũng cảm thấy đứa nhỏ ấy rấtđáng yêụ

Cô cũng không vì nó là con của Kiều Oanh mà ghét bỏ.

Chỉ là cô thật sự chưa bao giờ ngờ được đứa bé ấy lại là con trai ruột của cô 

Kiều Nhã Tư đưa tay day trán, môi mím chặt, hồi lâu sau mới cất giọng.

“Tôi… Tôi đi trước đây, tôi cần bình tĩnh lại để tiêu hóa…”

Phải bình tĩnh, phải tiêu hóa 

Tiêu hóa cái sự thật là cô bỗng nhiên làm mẹ.

Vừa xoay người định đi thì Chu Chính nắm lấy cổ tay cô  “Tôi đưa em về.”

Kiều Nhã Tư lúc này chỉ muốn được yên tĩnh một mình nên từ chối ngay.

“Không cần, tôi tự về được, anh đừng lo cho tôi.”

“Em không lái xe.”

“Tôi gọi xe.” Nói xong cô gạt tay anh ra rồi vội vã rời khỏi căn hộ.

Lần này Chu Chính không ngăn cô lại, chỉ im lặng nhìn cô rời đi.

Nhưng chỉ một giây sau, đïện thoại của anh vang lên.

Anh liếc nhìn tên người gọi rồi bắt máy.

“Alo?”

“Uỷ viên Chu, Kiều Oanh đã tự sát tɾong trại giam, nhưng may được cứu kịp thời, hiện đang ở bệnh viện. Cô ta từ chối để bác sĩ và y tá tiếp cận, không chịu điều trị, nói là chỉ muốn gặp anh. Chúng tôi không thể tiếp cận được.”

Chu Chính nghe xong, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ nói  “Tôi biết rồi.”

Cúp máy xong, anh nhặt tờ báo cáo dưới đất lên, cất vào thư phòng.

Ra khỏi phòng, anh gửi tin nhắn cho Kiều Nhã Tư.

Nói anh có việc phải ra ngoài mấy hôm, nhờ cô đi đưa đón Chu Thừa Nghiệp giúp.

Trên đường về, Kiều Nhã Tư nhìn thấy tin nhắn đó thì lập tức nhíu mày.

Cô trả lời ngay   Bảo ba mẹ anh đón đi, tôi không có thời gian  

Nhưng Chu Chính chỉ nhắn một câu khiến cô nghẹn họng.

Chu Chính   Thằng bé là con trai em. 

Kiều Nhã Tư  “…”

Cô siết chặt đïện thoại, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn mà không nói nên lời, cuối cùng nhét đïện thoại vào túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kính xe phản chiếu gương mặt đầy rối rắm của cô.

Cô thực sự làm mẹ mà không cần đau đớn rồi à?

Tự dưng từ đâu xuấthiện một đứa con trai to tướng 

Vậy chẳng phải cô chưa đến hai mươi mà đã làm mẹ rồi sao?

Nghĩ đến đây, Kiều Nhã Tư không khỏi rùng mình, không được nghĩ, không được nghĩ nữa 

Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt kia giống Chu Chính đến kinh ngạc, cô lại nhíu mày.

Lúc trước nhìn thằng bé cũng không thấy giống Kiều Oanh lắm.

Chỉ thấy rấtgiống Chu Chính, hai cha con đứng cạnh nhau là biết ngay, như đúc từ một khuôn vậy.

Có lẽ vì giống quá nên không ai nhận ra nét nào của Kiều Oanh cũng không cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại kỹ càng thì khuôn mặt nhỏ đó dường như cũng chẳng giống cô 

Nghĩ đến đây, lòng Kiều Nhã Tư lại dấy lên sóng gió.

Chu Chính làm vậy không sợ đứa trẻ sinh ra không giống anh, cũng không giống Kiều Oanh, mà giống cô sao?

Nhưng dù có giống cô thì sao?

Dù sao đứa bé cũng do Kiều Oanh sinh ra, ai mà ngờ đó không phải là con ruột của cô ta?

Mà là con của cô?

Có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ tới đâụ Hơn nữa những năm qua cô luôn ở nước M, lại càng không khiến người ta liên tưởng đến.

Càng nghĩ, Kiều Nhã Tư càng thấy Chu Chính thật đáng sợ, tâm cơ sâu như biển, tính toán kín kẽ.

Một người như vậy, nếu ai muốn chơi trò mưu kế với anh, e rằng sẽ thua thảm hại.

Có lẽ những gì cô làm từ khi trở về, tɾong mắt anh chẳng khác gì con châu chấu nhảy nhót.

Khi cô đang nghĩ đến thất thần thì đïện thoại lại vang lên.


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status