“Em cũng nói là xiên bẩn rồi mà.”
“Anh còn đặt giờ giới nghiêm cho tôi nữa Nhà tôi xưa nay chưa từng có chuyện đó ”
“Cô nữ sinh lớp 12 đang tuổi dậy thì xinh đẹp, về muộn sẽ nguy hiểm.”
Kiều Nhã Tư trừng mắt nhìn anh không tin nổi, cảm thấy anh thật sự đang viện cớ.
“Nguy hiểm? Có gì mà nguy hiểm? Đây là Bắc Kinh đấy ”
Hơn nữa mỗi năm đến mùa thi đại học, trên đường đều có nhiều cảnh sát tuần tra, để phòng ngừa sự cố.
Tất cả đều là cái cớ của anh
Khoan đã, không đúng, sao câu chuyện lại lạc đề rồi?
Cô cau mày, lùi một bước để kéo giãn khoảng cách, trở lại vấn đề chính.
“Ba mẹ anh cũng biết chuyện này rồi đúng không?”
Không thì sao hai người đó lại không dám nhìn thẳng vào cô?
Lúc ở toà án cô đã cảm thấy có gì đó không ổn ở hai người họ.
Giờ thì hiểu rồi.
Hóa ra là vì cảm thấy áy náy với cô
Năm năm trước, con trai họ đã có vợ lại ngủ với cô, còn lén lấy trứng của cô sinh ra con trai.
Dù nhìn thế nào, cô cũng là người bị hại
“Biết rồi.”
Kiều Nhã Tư nhíu chặt mày, vẫn lên tiếng hỏi anh “Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Em khó hiểu, hay là không thể chấp nhận việc nó là con của tôi và em?”
Sắc mặt Kiều Nhã Tư tái xanh, trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói “Cả hai ”
“Không khó hiểụ Nếu biết những chuyện cô ta làm sau lưng, tôi sẽ không sinh con với cô ta.”
Kiều Nhã Tư lập tức phản bác “Anh không muốn sinh với cô ta thì đừng sinh Sao lại dùng trứng của tôi để sinh bậy?”
“Sinh bậy?”
Kiều Nhã Tư nghiến răng “Chẳng lẽ không phải sao? Anh biết rõ giữa chúng ta có sự chênh lệch về vai vế ”
Cho dù anh chưa từng kết hôn với Kiều Oanh, nhưng trước đây cũng là vị hôn phu của mẹ cô.
Cuối cùng lại phát sinh quan hệ với cô, cũng đành coi như là ngoài ý muốn.
Nhưng anh biết rõ mà vẫn làm ra chuyện động trời thế này
Chu Chính nhìn cô bằng ánh mắt sâu lặng và tối tăm, bước gần cô một bước.
Kiều Nhã Tư chớp mắt, lùi một bước, nhưng cô lùi một bước thì anh lại tiến một bước.
Cho đến khi cô bị dồn đến mép bàn trà, không còn đường lui.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi muốn có con với em.”
Nghe đến câu này, đôi mắt Kiều Nhã Tư lập tức trợn to, sau đó trừng mắt nhìn anh không thể tin nổi.
“Anh chưa xin phép tôi mà đã tự ý dùng trứng của tôi, như vậy là sai, anh…”
“Vậy em định kiện tôi vì tội ăn cắp trứng của em sao?”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô nghẹn họng bởi một câu của anh, mặt đỏ bừng.
Cô có thể kiện anh sao?
Cô sẽ không kiện anh
“Chu Chính, anh có bệnh tâm lý à?”
Chu Chính vậy mà không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt cô, ánh mắt u tối.
Tim Kiều Nhã Tư đập ma͙nh một nhịp. Anh nhìn cô như vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ bị cô nói tɾúng rồi?
Nhưng ngoài chuyện này ra, những hành vi khác của anh đều rấtbình thường.
Huống hồ, với thân phận và địa vị của anh, làm sao mà tâm lý có bệnh được?
Khả năng chịu đựng và đối mặt với áp lực chắc chắn hơn người.
“Thằng bé rấtthích em.” Chu Chính đột nhiên chuyển chủ đề, bất chợt nói.
/1760
|