“Anh đưa tôi đến căn hộ này làm gì?”
Chu Chính tháo dây an toàn, rồi tiện tay tháo dây an toàn cho cô, ngẩng đầu đối diện ánh mắt cô.
“Câu trả lời em muốn đều ở trên đó, lên không?”
Câu trả lời gì?
Cô cũng chẳng biết mình muốn tìm câu trả lời gì, nhưng những điều kỳ quặc từ Kiều Oanh, cộng thêm biểu hiện kỳ lạ của cha mẹ anh khiến cô không thể không để tâm.
Đã đến rồi, cô chỉ có thể đi tiếp.
Không nói gì, cô đẩy cửa xe xuống.
Cô đi the0 anh vào căn hộ, thấy anh bước vào thư phòng lấy ra hai tập tài liệu đặt trước mặt cô, bình tĩnh nói “Mọi thứ đều ở đây, xem đi.”
Kiều Nhã Tư không hỏi bên tɾong là gì. Muốn biết, mở ra là sẽ biết.
Cô lấy tài liệu ra xem, nhưng khi đọc xong, sắc mặt cô đột ngột thay đổi, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Cô cảm thấy cả tâm trí như đảo lộn, những gì tɾong đó là thứ mà dù có nghĩ vỡ đầu cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cô cầm đống báo cáo, cánh tay run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn anh, nghiến răng hỏi.
“Anh giải thích cho tôi, mấy thứ này là gì?”
Kiều Nhã Tư vung đống tài liệu, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở hỗn loạn, giọng run lên.
“Anh nói cho tôi biết, là anh điên, hay tôi điên, hay là tất cả các người đều điên hết rồi?”
Chu Chính điềm tĩnh nhìn cô, cảm xúc vẫn vững vàng “Giận à?”
Giận?
Ha, giận?
Những việc anh làm mà chỉ dùng từ “giận” là đủ để hình dung sao?
Tâm trạng Kiều Nhã Tư lúc này còn rối loạn hơn cả khi cô cầm chứng cứ giết người của Kiều Oanh.
Nhưng cô vẫn phải xác nhận lại một lần nữa. Cô chỉ vào những báo cáo rơi dưới đất, cổ họng khẽ động.
“Những thứ này đều là thật?”
“Phải.”
Sắc mặt Kiều Nhã Tư chợt biến đổi, cô lao lên túm lấy cổ áo anh, nghiến răng gằn từng chữ.
“Chu Chính, anh là đồ điên Dựa vào cái gì mà anh dám làm như vậy? Anh dựa vào đâu?”
Chu Chính giơ tay nắm lấy tay cô, cúi mắt nhìn dáng vẻ kích động của cô, giọng thấp dịụ
“Vậy chẳng phải rấttốt sao?”
Kiều Nhã Tư rấtmuốn đấm cho anh một cái, nhưng tay cô bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích.
“Tốt cái gì? Anh nói xem, chỗ nào tốt?”
“Làm mẹ mà không phải chịu đau đớn, không phải tốt sao?”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô trừng lớn mắt, không thể tin nổi, hơi thở dồn dập đến mức lồng ngực cũng phập phồng dữ dội, cảm xúc rõ ràng đã cực kỳ kích động.
“Anh mẹ nó đang nói cái gì vậy, Chu Chính? Anh điên thật rồi, đồ biến thái Anh… Anh lại dám dùng trứng… trứng…”
Chẳng trách Kiều Oanh lại phát điên như vậy, chẳng trách cô ta độc ác đến mức nguyền rủa cả đứa con mình sinh ra.
Bởi vì đứa bé đó căn bản không phải con cô ta. Họ không hề có quan hệ máu mủ.
Chu Thừa Nghiệp hóa ra là con của cô. Là đứa bé được tạo thành từ trứng mà cô gửi ở bệnh viện, kết hợp với tinh trùng của Chu Chính.
Là con trai của cô và Chu Chính, nhưng lại được nuôi dưỡng tɾong tử cung của Kiều Oanh.
Nghĩ đến đây, cả người Kiều Nhã Tư nổi da gà.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết là rợn tóc gáy.
“Chu Chính, anh đúng là đồ điên ”
Chu Chính phát hiện cả người cô đang run rẩy, anh giơ tay khẽ nâng cằm cô lên, giọng trầm thấp nhưng không thiếu phần dịu dàng.
“Em run cái gì vậy?”
Kiều Nhã Tư há miệng nhưng không thể thốt ra lời nào.
Cô đang run sao?
Cẩn thận cảm nhận, dường như thật sự đang run, mà còn là kiểu run không chịu sự kiểm soát của hệ thần kinh.
Vậy cô đang run vì cái gì?
/1760
|