Hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không thể ngờ Chu Chính lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Cũng rấtsốc khi anh đã muốn đối phó cô ta, muốn cô ta chết từ lâu rồi.
“Ha ha ha… Kiều Nhã Tư, cô cũng chỉ là một con ngu bị giấu tɾong bóng tối mà thôi Cô có biết Chu Chính đã làm những gì sau lưng cô không?”
Sắc mặt bà Chu khó coi đến cực điểm “Còn không mau bịt miệng cô ta lại đi ”
Cảnh sát trại giam lập tức bịt miệng Kiều Oanh lại, không để cô ta tiếp tục nói năng bậy bạ.
Nhưng Kiều Nhã Tư đã quay người lại, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào Kiều Oanh, nhìn đôi mắt đỏ ngầu phát cuồng của cô ta.
Cô ta không nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ửng của mình dán chặt vào đối phương, còn tay thì chỉ về phía Chu Chính.
Lông mày Kiều Nhã Tư dần nhíu chặt lại, nhưng Kiều Oanh đã bị đưa đi, cô chỉ có thể quay sang nhìn Chu Chính.
Lời của Kiều Oanh có ý gì?
Gì mà cô cũng chỉ là một con ngu bị giấu tɾong bóng tối?
“Ôi dào, tôi thấy tám phần là đầu óc cô ta có vấn đề thật rồi, chắc điên rồi, đến cả con ruột của mình mà cũng nguyền rủa, không điên thì là gì? Lời của kẻ điên thì đừng để tɾong lòng.”
Kiều Nhã Tư thì hỏi vặn lại “Dù có điên cũng đến mức nguyền rủa con mình chết yểu, mắng con mình là con hoang à?”
“Ờ, cái này thì…”
Cô quay sang nói với Lý Vi và Vu Văn San “Các cô giúp tôi đưa bà ngoại về xe trước nhé, lát nữa tôi qua saụ”
Lý Vi liếc nhìn phía trước rồi gật đầu “Được.”
Vu Văn San cũng hiểu có lẽ cô có chuyện cần nói với nhà họ Chu “Được thôi, chúng tôi sẽ đợi tɾong xe.”
Kiều Nhã Tư gật đầu, đợi bọn họ rời đi rồi mới quay đầu lại.
Bà Chu thấy Kiều Nhã Tư chưa đi, tim như bị bóp chặt “Làm sao đây? Con bé đó phát hiện hoặc đoán được gì rồi sao?”
Ông Chu trấn an vỗ nhẹ tay bà “Bình tĩnh, bình tĩnh. Dù sao chuyện rắc rối là do nó gây ra, chúng ta không cần lo mấy chuyện rối ren này, về trước đi đã.”
“Hả?”
“Chẳng phải nó giỏi lắm sao? Vậy thì để nó tự giải quyết, chúng ta đi ”
Bà Chu bị ông Chu kéo đi, lúc đi ngang qua Kiều Nhã Tư, cô gật đầu chào hai người.
Bà Chu lại không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ ậm ừ một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Nhưng hành động ấy lại khiến người khác cảm thấy có gì đó rấtlạ.
Kiều Nhã Tư thu ánh mắt lại, nhìn về phía Chu Chính rồi bước tới.
“Những lời cô ta vừa nói là gì? Tại sao cô ta lại nguyền rủa con ruột của mình?”
Cô không tin Kiều Oanh điên thật. Dù có mất lý trí tɾong chốc lát cũng không thể nguyền rủa con ruột của mình.
Kiều Oanh yêu thương con trai đến mức nào, cô nhìn thấy rõ ràng.
Cho dù cô ta sa cơ lỡ vận cũng không thể đổ lỗi cho con mình, càng không thể mở miệng nguyền rủa nó.
Cô ta có thể nguyền rủa tất cả mọi người, nhưng duy chỉ điều đó là không thể hiểu nổi.
Vậy nên lời cô ta nói cô bị giấu tɾong bóng tối rốt cuộc là giấu điều gì?
Chu Chính nhìn cô mấy giây, sau đó nắm tay cô “Đi với tôi trước.”
Kiều Nhã Tư sững lại vài giây mới phản ứng kịp “Đi đâu?”
Vì đây là phiên toà kín nên không phóng viên nào biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ là xe hai nhà còn đậu ngoài kia, thấy hai người tay tɾong tay bước ra liền nhìn chằm chằm.
“Ê, mau nhìn kìa, sao họ lại nắm tay nhau thế?”
Lý Vi quay đầu nhìn, không quá bất ngờ, nhưng bà cụ Kiều thì sững người vài giây.
Vu Văn San sau khi buột miệng nói ra mới nhớ còn có bà cụ ở trên xe, hơi ngại ngùng hắng giọng “Đi vội thế chắc là có chuyện gấp thôi…” Cô bắt đầu nói chữa cháy.
Lý Vi không nói gì. Cô không nghĩ bà cụ Kiều lại h0àn toàn không biết gì về mối quan hệ giữa hai người này.
Vợ chồng nhà họ Chu cũng nghĩ vậy.
“Nó đã ngoài ba mươi, sắp bốn mươi rồi, sống nửa đời người rồi mà giờ mới nổi loạn đây hả ”
Bà Chu không đáp, chỉ nhìn Chu Chính đưa người lên xe, kéo người đi trước mặt cả hai nhà.
Bà đau đầu day trán “Nhức đầu quá, về nhà thôi, tôi phải uống thuốc giảm đau, đi mau ”
Kiều Nhã Tư bị Chu Chính đẩy vào ghế phụ, xe rời khỏi toà án rồi cô mới hỏi “Anh định đưa tôi đi đâu? Tôi còn phải về công ty.”
Chu Chính liếc đồng hồ, thấp giọng “Sẽ không làm trễ công việc của em đâụ”
Thấy anh nói vậy, cô cũng không hỏi nữa, nhưng nơi anh đưa cô đến lại là căn hộ riêng của anh.
/1760
|