Cảnh sát trại giam phải ép cô ta đi tiếp về chỗ ngồi.
Kiều Oanh muốn ngoái lại nhìn, nhưng thẩm phán đã gõ búa, tuyên bố phiên tòa bắt đầụ
Vụ án này không có khó khăn gì, chỉ là làm the0 đúng quy trình.
Khi được hỏi có thừa nhận các tội danh hay không, cô ta cũng không phản kháng nữa, chỉ gật đầu thừa nhận chính mình đã làm.
“Ê, cô nói xem có phải cô ta điên thật rồi không? Trời ạ, thay đổi quá khủng khiếp ”
“Từ một người được ngưỡng mộ, quyền cao chức trọng trở thành tội phạm giết người, mất hết tất cả, bị mọi người quay lưng… Đương nhiên phải thay đổi rồi.”
“Hồi nãy hình như cô ta nhìn cô, đúng không? Ánh mắt trống rỗng ghê quá, tôi không dám nhìn nhiều, sợ tối về gặp ác mộng.”
Tiếp đó là phần nhân chứng, cũng là các tội phạm, sau đó đến lượt ba người họ.
Thẩm phán hỏi gì họ trả lời nấy.
Cho đến cuối cùng, sau khi ba vị thẩm phán bàn bạc, tòa tuyên phạt Kiều Oanh án tử hình, hoãn thi hành một năm, tước quyền chính trị suốt đời.
Một tiếng búa chốt hạ
Vu Văn San nghe thấy hai chữ “tử hình” liền vỗ tay “Hay quá, thẩm phán đại nhân anh minh ”
Giết người thì phải đền mạng, kết cục của Kiều Oanh vốn đã có thể đoán trước.
Ba lần mưu sát có chủ đích, một lần thành công, hai lần bất thành.
Không xử tử hình khó lòng thuyết phụcđược dân chúng.
Thế nhưng khi nghe thấy bản án, Kiều Oanh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.
Vài ngày ngắn ngủi đối với cô ta như sống tɾong địa ngục.
Nếu sống như vậy thì thà chết còn hơn.
Từ ngày bước chân ra khỏi cô nhi viện, cô ta đã thề rằng sẽ không bao giờ sống khổ nữa, phải sống thật tốt, phải trở thành kẻ đứng trên người khác
Nhưng tất cả cuối cùng chỉ như bong bóng tan biến.
Cô ta bỗng bật cười, nụ cười khiến người ta rợn da gà.
Vu Văn San nhíu mày nhìn bóng lưng run rẩy của Kiều Oanh thì thầm “Không phải điên thật rồi đấy chứ?”
Kiều Nhã Tư nhìn Kiều Oanh thật sâu rồi nói “Đi thôi, dù cô ta điên thật hay giả vờ điên thì cũng không sống được.”
Người bị tâm thần giết người thì không phạm pháp, nhưng giết người rồi mới phát điên thì vẫn phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Nói xong cô quay sang bà cụ “Bà ngoại ơi, chúng ta về thôi.”
Bà cụ đã đỏ hoe mắt, không phải vì Kiều Oanh, mà vì nghe toàn bộ sự thật nên không kìm được xúc động.
“Ừ, chúng ta về.”
Kiều Nhã Tư đỡ bà cụ đứng dậy, dù sao chân bà cũng không tiện, xe lăn lại không được đưa vào tɾong.
Lý Vi bước lên giúp một bên, Vu Văn San muốn giúp cũng không biết phải làm gì.
“Cẩn thận nhé, phía trước có bậc thang…”
Nhưng khi họ chuẩn bị rời đi, Kiều Oanh bỗng gọi to tên cô.
“Kiều Nhã Tư ”
Kiều Nhã Tư không vội quay đầu lại, dường như không muốn để ý đến cô ta mà tiếp tục đi về phía trước.
Người nhà họ Chu thì quay lại nhìn Kiều Oanh, có hơi lo lắng cô ta sẽ nói gì đó.
Nhưng Chu Chính thì lại bình thản, rấtđiềm tĩnh, không có vẻ gì lo lắng.
Cảnh sát trại giam đang định đưa người đi thì Kiều Oanh bất ngờ hét lên bằng giọng khàn đặc.
“Kiều Nhã Tư, tôi không thua cô, tôi thua anh ta Vì cô mà anh ta biến tôi thành trò cười, biến tôi thành con Khỉ bị đùa giỡn Ha ha ha, Kiều Nhã Tư cô giỏi thật đấy Cô lợi hại thật đấy ”
Bà Chu nghe xong tim đập thình thịch, liên tục ra hiệu cho cảnh sát trại giam mau chóng đưa người đi.
Kiều Oanh lại đột nhiên chuyển mục tiêu sang nhà họ Chụ
“Chu Chính, anh hại tôi thành thế này, tôi nguyền rủa anh Nguyền rủa anh mãi mãi không có được cô ta Tôi nguyền rủa hai người không bao giờ đến được với nhau Tôi nguyền rủa đứa con của hai người Tôi nguyền rủa cái thằng nghiệt chủng Chu Thừa Nghiệp đó chết yểu Tôi nguyền rủa các người, tất cả đều không được chết tử tế Chu Chính, các người sẽ không có kết cục tốt đâu ”
Ban đầu Kiều Nhã Tư không có hứng thú với lời của Kiều Oanh, nhưng khi nghe đến câu này thì không thể không dừng lại.
Cả Lý Vi và Vu Văn San đều kinh ngạc sững sờ.
“Cô… Cô ta điên thật rồi sao? Cô ta có biết mình đang nói gì không? Đứa trẻ đó chẳng phải là con cô ta sinh ra ư? Sao lại nguyền rủa cả con mình như vậy?”
Lý Vi cau mày “Nghiệt chủng? Con của hai người?”
Sắc mặt bà Chu lập tức xanh mét, không ngồi yên nổi nữa, lập tức đứng bật dậy.
“Cô… Cô đúng là thất đức Tôi thấy cô điên thật rồi, nói năng bậy bạ Mau đưa cô ta đi, đừng để cô ta nói linh tinh ở đây ”
Kiều Oanh cười cười rồi lại khóc. Kể từ khi biết đứa con mình vất vả mang nặng̝ đẻ đau mười tháng lại không phải là máu mủ của mình mà là con ruột của Kiều Nhã Tư, cô ta đã phát điên.
/1760
|