Thủ đoạn, tâm cơ đều thâm sâu khó lường.
Bà thở dài thật sâu “Con đúng là cố tình không để cô ta sống yên ổn mà ”
Bởi có thể tưởng tượng được, khi Kiều Oanh biết sự thật này sẽ sụp đổ thế nào.
Cùng là người làm mẹ, bà rấthiểu cảm giác đó.
Mười tháng mang nặng̝ đẻ đau, cực khổ sinh con, cuối cùng lại chẳng có quan hệ máu mủ gì.
Phải chịu đựng đau đớn thay cho người khác.
Rồi còn hết lòng chăm sóc, yêu thương đứa trẻ suốt bao nhiêu năm.
Chuyện này chẳng khác nào đâm dao vào tim người ta
Thủ đoạn của đứa con trai bà đúng là khiến người ta lạnh sống lưng.
Ông Chu ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt vừa đen vừa nặng̝ nề, nghiến răng tức giận quát lên.
“Đúng là thủ đoạn hay thật ”
Bày ra một ván cờ lớn như vậy, lừa gạt tất cả mọi người.
Để cho Kiều Oanh tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại thành công cốc. Ngay cả đứa con mà cô ta cực khổ sinh ra cũng không hề có quan hệ gì với cô ta.
Luận tâm cơ và sự tàn nhẫn, ai có thể là đối thủ của Chu Chính?
Nếu anh muốn hại ai, không muốn để người đó sống yên ổn.
Chỉ e là người đó không chết cũng bị lột da sống
Chu Chính lại thản nhiên, lạnh nhạt nói.
“Là cô ta tham lam, muốn nuốt cả con voi, hại người hại mình. Nếu cô ta biết điều, yên phận làm bà Chu thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra.”
Ánh mắt của mẹ Chu lóe lên, nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Kiều Nhã Tư, quay đầu nhìn con trai, chỉ hỏi một câụ
“Nếu như Kiều Oanh chưa từng làm ra những chuyện tội không thể tha đó, con thực sự sẽ không làm gì cả sao?”
Chu Chính liếc nhìn mẹ mình, đối diện với ánh mắt nghi ngờ kia, khẽ cong môi.
“Sẽ không. Chỉ cần cô ta yên phận, không nhúng tay vào chuyện xấu, những gì cô ta muốn con đều sẽ cho. Là chính cô ta tự đào hố chôn mình.”
Nhưng mẹ Chu dần nhíu mày lại, nhỏ giọng hỏi “Vậy con với con bé kia…”
Chu Chính biết bà muốn nói gì, muốn hỏi gì.
Nếu như Kiều Oanh thực sự biết điều, sống lặng lẽ, không có tâm hại người, anh cũng sẽ cho cô ta một đứa con rồi từ từ sống hết quãng đời còn lại.
Còn Kiều Nhã Tư…
Anh vẫn sẽ bảo vệ, nuông chiều cô, nhưng chỉ là trên danh nghĩa trưởng bối, tuyệt đối không vượt quá ranh giới.
“Mẹ, tɾong mắt mẹ con là người dễ bị cám dỗ vậy sao?”
Mẹ Chu mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi “Nếu đúng như lời con nói, vậy năm năm trước, sao con lại không giữ mình được?”
Năm năm trước?
Chu Chính hơi híp mắt lại như đang hồi tưởng lại đêm đó.
Là anh không kiềm chế được ư?
Anh không cho là vậy. Anh không phải kẻ chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới.
Đi đến vị trí hôm nay, anh đã quen dùng tính toán để quyết định mọi chuyện.
Những cảm xúc như bốc đồng, xao động từ lâu đã không còn tồn tại tɾong đời anh.
Chỉ là khi phát hiện vấn đề, muốn đưa người đi bệnh viện thì đã muộn.
Anh cũng từng hỏi bác sĩ. Khi gặp tình huống đó, bệnh viện chẳng có cách nào đặc biệt ngoài gây mê hoặc dùng nước lạnh, mà cả hai đều ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.
Cách nhẹ nhàng nhất chính là cách đơn giản nhất.
Hơn nữa anh tự tin mình có khả năng kiểm soát rấttốt.
Nhưng đêm đó, anh vẫn bị cô khơi gợi lên du͙c vọng.
Dù chiều cô rấtnhiều lần, nhưng lần đó, anh vẫn không từ chối cô.
Dù bị cô dụ dỗ, nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo.
Anh biết sau đêm đó sẽ đối mặt với điều gì.
Chỉ tɾong chốc lát, anh đã nghĩ ra cách giải quyết.
Thế nên mọi chuyện cứ thế mà xảy ra, đúng như dự liệu của anh.
Mười tám tuổi, tuổi đẹp như hoa, không nên bị giam cầm, ra ngoài trải nghiệm cũng không tệ.
/1760
|