Ông Chu nghe vậy cũng bình tâm lại, vỗ nhẹ vào lưng vợ để an ủi.
Sau đó bà Chu nhìn đến bản thứ ba.
“Cái này là xét nghiệm của ai vậy?”
Vừa nói vừa cúi đầu xem. Nhưng vừa nhìn, bà lập tức bật dậy khỏi sofa lần nữa, hoảng hốt đến không tin nổi.
Bà nhìn chằm chằm Chu Chính “Sao… Sao lại là…”
“Ai vậy?” Ông Chu cũng tò mò, vừa nhìn xong sắc mặt liền biến đổi, quay phắt sang nhìn con trai.
“Chuyện này là thế nào ”
Chu Chính liếc lên tầng hai, giọng hạ thấp “Đúng như ba mẹ thấy, Thừa Nghiệp không phải con của Kiều Oanh. Hai người họ không có quan hệ huyết thống. Cho nên Kiều Oanh sẽ không ảnh hưởng gì đến Thừa Nghiệp, ba mẹ cứ yên tâm.”
Nghe đến đây, bà Chu cảm thấy chóng mặt, tay ôm ngực, không thể tin nổi.
“Thật… Thật không thể tưởng tượng nổi. Sao lại thành ra thế này được? Rõ ràng ngày xưa Kiều Oanh mang thai là thật mà Thừa Nghiệp cũng… cũng là do cô ta sinh ra mà? Sao lại thành ra như vậy được?”
Ông Chu đen mặt nhìn chằm chằm đứa con trai đầy mưu lược này.
Có vẻ ông đã đoán ra là anh đã âm thầm động tay động chân, sắc mặt lúc đỏ lúc tím, cuối cùng nghiến răng hỏi.
“Là con đã giở trò tɾong lúc chuẩn bị mang thai đúng không?”
“Giở trò?” Bà Chu mờ mịt nhìn hai cha con.
Nhưng dần dần, bà cũng phản ứng lại được, bắt đầu đoán ra vài điềụ
Khuôn mặt bà biến sắc liên tục, nhìn con trai đầy bàng h0àng như không nhận ra nữa.
“A Chính, con… Là con đã động tay vào quá trình chuẩn bị mang thai của Kiều Oanh à?”
Chu Chính nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận.
“Cô ta không xứng sinh con cho nhà họ Chụ Nhưng đã muốn sinh, ba mẹ cũng muốn bồng cháu, thì con đành chiều lòng hai người vậy.”
Ông Chu tức đến tím mặt, tay chỉ con trai run rẩy
“Con… Con đúng là gan to tày trời, đúng là…”
Bà Chu thì ôm ngực, đôi mắt đỏ hoe nhìn đứa con trai mà bà sinh ra, giọng run run.
“A Chính, sao con lại làm vậy? Chẳng lẽ con có tình cảm với…”
Chu Chính nhìn mẹ một lúc rồi thở dài, đỡ bà ngồi xuống, rót một ly nước cho bà, giọng bình thản.
“Con đã nói rồi, là con nợ cô ấy. Dù sao cũng phải trả.”
Bà Chu cầm ly nước, giọng lạc đi không biết nên khóc hay nên cười.
“Đúng là có nợ… Nhưng mà con làm thế này…”
Bà cắn môi, vẻ mặt đầy phức tạp “Trên đời làm gì có ai như con chứ?”
Chu Chính không đáp, vợ chồng ông bà Chu tɾong phút chốc như bị cuốn vào tàu lượn siêu tốc.
Cảm xúc lên xuống như lốc xoáy.
Sau một lúc trấn tĩnh, bà Chu mới hỏi “Nó biết chuyện chưa?”
Chu Chính nhận lấy ly nước, đặt lên bàn trà, nhẹ giọng “Cô ấy vẫn chưa biết.”
Bà Chu quay đầu nhìn con trai, ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc.
“Vậy con định bao giờ nói cho con bé biết? Hay là định giấu luôn?”
“Con không định giấu mãi.”
Nhắc đến những chuyện đau lòng đó, tim bà lại đập ma͙nh, phải hít sâu vài hơi để ổn định tâm trạng.
“Vậy con định nói với Thừa Nghiệp thế nào?”
Chu Chính ngừng lại một chút, bình thản đáp “Nó rấthiểu chuyện. Con sẽ tìm cơ hội nói cho nó biết Kiều Oanh không phải mẹ ruột.”
Bà Chu cau mày, lo lắng cháu trai sẽ không chịu nổi cú sốc này.
“Vậy con định nói với nó rằng mẹ ruột thật sự là con bé nhà họ Kiều?”
“Nó nhất định phải biết.” Giọng Chu Chính vẫn điềm tĩnh như không.
“Con không sợ nó không chịu nổi sao?”
“Nếu vậy thì nó không xứng là con trai của con.”
Bà Chu nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn con trai như không tin nổi.
“Con… Con…”
Một lúc sau, bà mới hỏi “Kiều Oanh biết chuyện này chưa?”
“Hôm nay con vừa nói với cô ta.”
Bà Chu giật giật chân mày, nhìn đứa con trai của mình.
/1760
|