Đó là sự dung túng tự nguyện của anh, là sự tự do lớn nhất mà anh dành cho cô.
Anh luôn phải sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Năm năm là đủ rồi.
Vì vậy, khi Kiều Oanh đề xuấtmuốn có một đứa con, anh không từ chối mà giúp cô ta đạt được.
Để cô ta nhanh chóng mang thai, họ chọn cách an toàn nhất, thụ tinh nhân tạo.
Thằng bé Thừa Nghiệp là đứa trẻ thụ tinh tɾong ống nghiệm, quá trình rấtthành công.
Chỉ là giữa chừng, anh đã ra tay, tráo trứng của Kiều Oanh.
Trứng thụ tinh thành công đã được thay thế bằng trứng của Kiều Nhã Tư.
Nếu anh đã chạm vào cô thì anh phải chịu trách nhiệm.
Vậy nên Thừa Nghiệp trên giấy tờ giám định người thân the0 pháp luật là con trai của Chu Chính và Kiều Nhã Tư.
Năm học cấp ba, vì cái chết đột ngột của Kiều Nhân, Kiều Nhã Tư bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng.
Công năng miễn dịch cơ thể cũng thay đổi, thường xuyên sốt cao, bệnh tật liên miên.
Bác sĩ nói đó là vấn đề tâm lý ảnh hưởng đến thể chất, cần điều trị miễn dịch.
Trứng cũng được lấy vào lúc ấy, tóm lại là kiểm tra toàn phương diện.
Lúc đó bác sĩ từng hỏi anh, anh yêu cầu lưu trữ lại, dùng được thì dùng, không dùng thì thôi.
Chỉ là anh không ngờ, sau cùng người sử dụng͟͟ lại là chính anh.
Anh mời đội ngũ chuyên gia hàng đầu nên chỉ cần một lần là thành công.
Khi thấy bụng Kiều Oanh ngày càng to, khuôn mặt cô ta tràn đầy hạnh phúc, anh vẫn luôn nghĩ nếu một ngày nào đó cô ta biết sự thật thì sẽ thế nào?
Chắc chắn rấtthú vị.
Nhưng anh không vội. Anh thích sự chờ đợi tɾong quá trình.
Chiều nay phía cảnh sát đã báo tin, nói Kiều Oanh hình như đã phát điên, tinh thần không bình thường nữa.
Đột ngột biết đứa con mà mình mang thai mười tháng, đau đớn sinh ra không phải con ruột, lại còn là con của người mình căm hận nhất, phát điên là điều hiển nhiên.
“Vậy giờ con định làm gì? Dù Thừa Nghiệp là con của hai đứa, nhưng thân phận trước đây của hai đứa, dù sao cũng không vẻ vang lắm, nếu, nếu chuyện này lộ ra sẽ bị người đời nói ra nói vào đấy ”
“Con không quan tâm. Thân phận trước đây có thể gây trở ngại, cần giữ gìn danh tiếng. Nhưng bây giờ con chỉ là người bình thường.”
Sắc mặt ông Chu lúc xanh lúc đen, nghiến răng ken két nói.
“Con đúng là biết tính toán. Vì một con bé, con từ bỏ vị trí mà mình đã cực khổ g͙iành lấy. Vậy tất cả nỗ lực bao năm qua của con là vì cái gì?”
Chu Chính nhướng mày, chậm rãi nói “Chỉ để ghi một dấu chấm tɾong lịch sử. Cũng để biết bản thân có thể làm được tới đâụ”
Ông Chu nghe xong vẫn tức đến không kiềm chế được, vừa tức vừa tiếc.
“Nếu con không hồ đồ, con còn có thể tiến xa hơn nữa.”
Chu Chính khẽ cười “Ở vị trí đó thì phải lo việc của vị trí đó. Nhưng con cũng không phải người cao thượng gì. Đã cống hiến suốt bao năm, giờ muốn sống như người thường, chẳng lẽ ba muốn con khom lưng sống cho đến chết mới thôi sao?”
“Con… Con chỉ đang ngụy biện thôi Cãi chày cãi cối ”
“Ba có thể nghĩ vậy. Dù sao cũng có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ba cứ xem như con bị mê hoặc cũng được, dù sao cô ấy cũng trẻ đẹp.”
Ông Chu nghe đến đây suýt nữa tức đến lệch cả mũi.
“Câm miệng Con nói ra toàn mấy lời vớ vẩn ”
Chu Chính cong môi, thấp giọng nói “Con chỉ muốn để hai người chuẩn bị tâm lý trước.”
Ông Chu hừ lạnh “Ba không đồng ý Nhà họ Chu chúng ta không thể để mất mặt vì chuyện này ”
Bà Chu cũng nói “A Chính, con bé đó nhỏ hơn con nhiều quá. Hơn nữa về bối phận cũng không hợp. Con không thể cân nhắc thêm sao?”
Ông Chu nghe xong lại hừ lạnh thêm tiếng nữa “Bà nhìn lại mấy chuyện nó đã làm xem, có chuyện nào mà chẳng khiến người khác rớt tròng mắt đâu? Nó mà dễ buông tay ư?”
“Không đâụ Thế nên hai người đừng cản con.”
Cả hai vợ chồng “…”
“Con đúng là không biết xấu hổ Thật là…”
“Ông bà nội ” Lúc này Thừa Nghiệp đột nhiên mở miệng, từ trên lầu chạy xuống, nhào thẳng vào lòng bà Chụ
“Ây da, làm sao thế cháu ngoan của bà?”
“Bà ơi, cháu buồn ngủ rồi, mình về nhà ngủ đi bà…”
“Cháu ngoan buồn ngủ rồi à? Được được được, mình về nhà ngủ nhé ”
Bởi vì chứng cứ rõ ràng, vụ án của Kiều Oanh nhanh chóng được lập hồ sơ điều tra, hầu như không tốn quá nhiều thời gian, dù sao thì chứng cứ và nhân chứng đều đầy đủ.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã đệ trình lên tòa án.
/1760
|